- Con nhỏ đó...
Sam Sam có chút ảo não khi Lý Diên Vĩ để cô đứng giữa cục diện điên rồ này. Thiên Kỳ và Lâm Sinh Sinh đều rất thắc mắc rằng anh trai mà Lý Diên Vĩ nói đến là sao? Dương Chí Phong cùng hai người bạn bước tới chỗ Sam Sam đang đứng, hắn lạnh lùng nhìn cô.
- Đi lên trên.
- A.....chúng ta có nhiều chuyện để nói sao? Mà thôi, tôi cũng có chuyện thì phải.
Lâm Sam Sam mỉm cười sau đó bước lên trước. Họ cùng nhau đi lên phòng chủ tịch, cũng đã lâu không gặp nhau rồi. Đinh Mẫn đang cầm tài liệu nhìn thấy trong thang máy chuyên dụng của chủ tịch bước ra đầu tiên là Sam Sam liền kinh ngạc, cô rõ ràng nhận ra ngay đó là Sam Sam mặc dù Lâm Sinh Sinh vẫn hay thường xuyên tới đây.
- Lâm Sam Sam....
- Chào.
Sam Sam mỉm cười lên tiếng song chẳng đợi ai giới thiệu tự mình đi thẳng tới phòng của chủ tịch và tự mình ngồi xuống ghế trước bàn làm việc của Dương Chí Phong. Họ đi vào thấy cô như vậy cũng không nói gì, riêng Dương Chí Phong chỉ nhếch miệng cười. Sam Sam không thích nụ cười đó của hắn ta cho dù là trước đây hay bây giờ, nó luôn làm cô cảm thấy hắn như thấu suy nghĩ của cô và vô cùng đắc thắng.
- Ừm, tôi có một thắc mắc muốn các người giúp giải đáp đây.
Sam Sam đột nhiên lên tiếng phá tan sự yên lặng trong căn phòng, đôi môi đỏ của cô cong lên, ánh mắt thích thú nhìn họ. Lâm Sinh Sinh nhìn chị gái mình có chút cẩn thận lên tiếng.
- Chị muốn hỏi gì sao?
- Lý Diên Vĩ tới Dương thị làm việc từ bao giờ vậy?
- Chị quen cô ta?
Lâm Sinh Sinh có chút vội vàng hỏi. Sam Sam mỉm cười ngả người ra ghế có chút suy nghĩ.
- Sinh nhi...con bé đó là người xa lạ nhưng cũng rất gần thôi. Có lẽ sát hại cả gia tộc làm em thay đổi rồi. Em đã không còn đáng sợ như trước nữa, em lại trở về bản chất của mình vốn có.
- Chị cũng đã thay đổi.
Lâm Sinh Sinh có chút buồn buồn lên tiếng. Sam Sam vẫn cười, cô liếc nhìn họ, ngón tay gõ gõ lên chỗ tựa.
- Chị không thay đổi mà là trở về con người thực chất, nguyên thủy nhất của mình. Sinh nhi.......chị không phải kẻ thù của em............Hãy suy nghĩ kĩ đâu mới đích thực là kẻ thù của em. Nếu có khó khăn gì hãy đi tìm Liz...Liz là người duy nhất có thể giúp được.
Sam Sam mỉm cười rồi đứng dậy, cô nhìn Dương Chí Phong sau đó xoay qua Thiên Kỳ mà tiến tới.
- Tôi có thể mượn Thiên Kỳ dài hạn chứ Dương Chí Phong?
- Em muốn làm gì Sam Sam?
- A, làm gì hả? Mình sẽ làm gì nhỉ?
Sam Sam mỉm cười, cất tiếng hỏi như trêu chọc người khác. Vừa lúc đó cánh cửa mở ra, Khâu Nhược Linh gương mặt có chút tức giận bước vào. Nhìn thấy Lâm Sam Sam làm cô ta thoáng chốc ngây người nhưng rồi cũng nhanh chóng bước tới trước mặt Sam Sam. Khâu Nhược Linh tức giận dơ tay lên và hạ xuống gương mặt Sam Sam một cái tát rất đau khiến mọi người không kịp trở tay. Đinh Mẫn từ ngoài chạy vào, cô không kịp ngăn người đàn bà điên rồ này lại.
Sam Sam mỉm cười quay mặt lại nhìn trực diện Khâu Nhược Linh sau khi bị cô ta tát một cái bất ngờ, 5 dấu tay vẫn còn y nguyên trên gương mặt trắng hồng của cô. Sam Sam lẽ ra có thể tránh nhưng là cô muốn vậy, dù sao cứ để cô ta điên một chút đi.
- Cô vô liêm sỉ........Cô lừa tôi, cô muốn độc chiếm anh ấy phải không?
Khâu Nhược Linh điên tiết hét lên nhưng bị Dương Chí Phong đẩy ra xa khỏi Sam Sam. Dương Chí Phong quay sang nhìn gương mặt ửng đỏ vì bị tát của Sam Sam.
- Có sao không?
- Không sao chứ chị dâu?
Mọi người cũng ít nhiều quan tâm cô, ba anh trai xã hội đen kia đều đồng loạt lên tiếng, chẳng biết sao lúc này lại cùng chung ý nghĩ thế? Họ vẫn không quên ngày xưa luôn gọi cô là chị dâu như thế nào. Lâm Sinh Sinh đứng bật dậy tiến tới đưa tay chạm nhẹ vào bên má.
- Có đau không Sam Sam?
- Mọi người không cần làm quá lên đâu.
- Anh là bênh vực cô ta? Anh yêu em cơ mà? Là cô ta phá hoại chúng ta....Chí Phong....là cô ta.
Khâu Nhược Linh hét lên căm phẫn, Sam Sam tay khoanh trước ngực mỉm cười nhìn cô ta. Dương Chí Phong lạnh lùng nhìn Khâu Nhược Linh.
- Cô tốt nhất là cút khỏi đây trước khi......
- Anh định làm gì? Anh có thể đánh em sao?
Khâu Nhược Linh tức giận nhìn Dương Chí Phong. Đẩy nhẹ Dương Chí Phong sang một bên Sam Sam tiến tới trước mặt Khâu Nhược Linh, cô thẳng tay cho cô ta một cái tát xem ra còn đau hơn cái cô nhận được. Mọi người lại lần nữa được phen kinh ngạc. Khâu Nhược Linh ôm má trừng mắt nhìn Sam Sam.
- Cô.....cô..........
- Cô cái gì? Thấy oan uổng sao? Đây gọi là ăn miếng trả miếng hiểu chưa? Nếu cô đã đến đây tôi cũng nói luôn. Không nói ra thân phận của Dương Chí Phong là tôi chẳng sai vì tôi không phải kẻ nhiều chuyện. Kết hôn với Dương Chí Phong tôi cũng không sai vì tôi và anh ta đôi bên cùng tự nguyện. Sinh con cho anh ta cũng là tôi không sai vì chúng tôi đều mong muốn có những đứa con của mình. Cô nói tôi phá hoại cô và anh ta sao? Tất cả là tự cô làm tự cô chịu. Nói cho đúng thì cô mới là người phá hoại gia đình của chúng tôi. Cô trở về quyến rũ anh ta, cùng anh ta lên giường rồi còn mang con tôi rời xa tôi. Vì cô mà cuộc hôn nhân của chúng tôi chấm rứt, vì cô mà Băng Băng và Vũ Vũ phải xa nhau. Cô có biết vì cô mà tất cả thành ra thế này? Cho nên nếu còn muốn sống lâu lâu một chút mà ở bên anh ta thì tốt nhất im miệng lại đi. Đừng để đến lúc tôi không nhắc trước. Cô mà cản bước của tôi thì tôi sẽ gϊếŧ cô, nhớ đấy Khâu Nhược Linh.
Sam Sam nói rồi lạnh lùng rời khỏi căn phòng này. Dương Chí Phong hai ba bước sải dài đuổi theo cô. Mọi người trong phòng nhất thời im lặng mà Khâu Nhược Linh cảm thấy tức quá hóa thẹn mà cũng ôm mặt chạy đi. Bây giờ họ ngẫm lại cũng đúng, nếu hôn nhân của Sam Sam và Dương Chí Phong không chấm rứt thì có lẽ Sam Sam cũng không đến mức đó.
Dưới đại sảnh của tập đoàn, Dương Chí Phong kéo tay Sam Sam đi theo mình làm mọi người tò mò. Họ không biết chủ tịch của mình đang đi cùng ai kia. Đột nhiên có người nhận ra Sam Sam. Nhưng cô giống với Lucian Taylor hợp tác với tập đoàn của họ quá. Tất cả nhân viên đều im lặng làm việc của mình mà không dám làm phiền.
Sam Sam bị Dương Chí Phong kéo đi xuống gara để xe của tập đoàn dưới tầng hầm.
- Mau buông tôi ra.
Gạt tay Dương Chí Phong cô rút tay về. Dương Chí Phong nhìn cô, hắn dồn cô vào cái cột và dành cho cô một nụ hôn mãnh liệt. Sam Sam phản khánh lại nhưng là vô vọng. Cô đành để mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Đến khi Dương Chí Phong cảm thấy Sam Sam khó thở hắn mới buông cô ra, nhìn cô đang cố hít lấy không khí kia làm hắn mỉm cười ôm lấy cô. Sam Sam không hiểu hôm nay tên này bị làm sao nữa.
- Lời em nói nghe thật hay ho.
- Tất nhiên, tôi là ai chứ?
- Là Sam Sam, cô vợ dễ thương của Dương Chí Phong.
Dương Chí Phong ôm lấy cô mà mỉm cười. Sam Sam thoáng mỉm cười nhẹ nhàng, nghe được những lời của hắn cô cũng rất vui vẻ nhưng........
- Mau buông ra đi, tôi phải đi rồi.
- Ngày mai được chứ? Gia đình chúng ta sẽ gặp mặt. -hắn ta có chút khẩn trương lên tiếng.
- Tôi sẽ để Băng Băng gặp hai ba con anh nhưng Dương Dương cũng đi cùng. - Sam Sam đáp lời mà mắt hướng về phía nào đó cũng chẳng nhìn hắn.
- Em thực sự đã kết hôn cùng Đại Lực?
Dương Chí Phong buông cô ra, Sam Sam nhìn hắn ta mỉm cười rất tươi.
- Tất nhiên rồi. Chúng tôi sống rất hạnh phúc cho nên anh đừng lo. Mà nên để ý tới con trai và em trai mình một chút đi. Tôi sẽ đến thăm thằng bé.
- Anh đã nói em đừng có động vào nó. - Dương Chí Phong có chút tức giận lên tiếng.
- Chỉ gặp thôi chứ không có động. Tạm biệt nhé chồng cũ của tôi Dương Chí Phong.
Sam Sam vẫy tay rồi rời khỏi gara này. Cô không nên ở lại đây quá lâu cùng hắn vì cô đã trông thấy ánh mắt chim ưng đó nhìn cô.
Cách chỗ họ một đoạn là một chiếc xe đen bóng loáng 6 chỗ. Bên trong xe, một người đàn ông trung niên, ánh mắt sắc như chim ưng nhìn về phía Dương Chí Phong đang đứng và Sam Sam thì đang rời đi kia.
- Sammy...chào mừng quay trở lại trò chơi này. Cô sẽ không làm ta thất vọng phải không?