- Mama....
Băng Băng tiến tới, Sam Sam nhìn Vũ Vũ đang đứng gần Dương Dương kia. Tiến tới gần thằng nhóc cô mỉm cười xoa đầu con.
- Vũ Vũ, hãy ngoan ngoãn nghe lời ba.
- Mama....
- Đừng lo gì cả, mama sẽ bảo vệ Vũ Vũ. Tạm biệt con.
Nói rồi Sam Sam kéo cả Băng Băng và Dương Dương lên xe của mình rồi rời khỏi cái nơi này. Vũ Vũ nhanh chóng chạy vào căn nhà gỗ. Nhìn ba mình ngồi đó Vũ Vũ tiến tới.
- Ba, đã có chuyện gì xảy ra sao?
- Vũ Vũ....chúng ta sẽ cùng nhau bảo vệ mama và em gái con chứ?
- Vâng ạ.
Vũ Vũ tuy không hiểu rõ nhưng nếu là mama và Băng Băng thì thằng nhóc sẵn sàng. Dương Chí Phong xoa đầu con trai mình, ánh mắt hắn ánh lên một tia sắc lạnh. Đến lúc rồi sao?
- Ông có nhã hứng đến thăm tôi sao ông Dương?
- Smith, cả hai chúng ta đâu cần khách khí như vậy.
Ông Dương ngồi xuống ghế đối diện nhìn quản gia Smith của đại gai tộc họ Lâm ngày nào kia. Hai ông già cùng ngồi uống trà với nhau trước một hồ sen nở rộ tuyệt đẹp giữa mùa đông này.
- Ông biết rất rõ mọi chuyện vì vậy hãy kể cho tôi nghe đi.
Ông Dương nhìn ông Smith đang nhàn nhã thưởng thức trà mà mắt chăm chú ngắm những bông sen nở trong mùa đông băng giá này.
- Đó chỉ là trò chơi mà thôi nhưng nó đã trở thành sự chết chóc dưới bàn tay của hai con bé. Hai bông hoa hồng đầy gai góc và sự chết chóc. Thật là ngu xuẩn phải không? Nếu như họ không đối xử với Lâm Sinh Sinh như vậy thì đã không có kết cục như này.
- Người nắm giữ cổ phần đứng thứ hai trong SS là ai? Ông biết người đó hay không?
Ông Dương rất muốn biết rõ chuyện này, người nắm giữ số cổ phần chỉ sau chủ tịch từ 23 năm trước rốt cuộc là ai? Nhân vật thần bí đó chỉ nắm cổ phần mà chẳng bao giờ đả động đến tập đoàn nên ít ai chú ý tới.
- Người đó sao? Theo như cố chủ tịch đã từng nói đó chính là.....đại tiểu thư.
- Đại tiểu thư?
Ông Dương nhíu mày, người đó là ai? Đại tiểu thư nhà họ Lâm sao? Nếu là vậy thì Lucy đã chết rồi còn đâu nữa? Không, chẳng lẽ là Sam Sam? Nhưng tại sao? Lúc đó Sam Sam vẫn còn dưới cái bóng của đại gia tộc sợ hãi không dám làm gì cơ mà?
- Là Sam Sam sao?
- Vậy ông còn nghĩ là ai? Tiểu thư là đứa trẻ tài năng, cô ấy không chỉ ngồi một chỗ sợ hãi mà không làm gì cả. Bây giờ vì hai đứa con của mình cô ấy sẽ sẵn sàng gϊếŧ hết toàn bộ mọi người.
- Vậy trước đây vì Lâm Sinh Sinh nên con bé mới sát hại cả gia tộc dù người ngoài luôn nghĩ là Sinh Sinh?
Ông Dương nhíu mày, ông Smith mỉm cười không nói gì cả. Chuyện của chị em họ tốt nhất để họ trực tiếp giải quyết với nhau thì hơn. Người ngoài không hiểu ngọn ngành can thiệp vào chỉ tổ gây rắc rối thêm.
- Ông Smith....
- Tiểu thư....cô đến gặp tôi chắc không phải ngẫu hứng đấu chứ?
Ông Smith mỉm cười nhìn Sam Sam đang đứng trước mặt mình kia. Sam Sam mỉm cười ngồi xuống ghế.
- Ông ở gia tộc đã lâu nên hiểu rõ quy tắc của gia tộc?
- Đúng vậy thưa tiểu thư....
- Ông nghĩ tại sao họ lại không cứu Sinh Sinh? Rõ ràng là họ cảnh giác tôi mà?
Trước câu hỏi của Sam Sam làm ông Smith mỉm cười nhìn cô. Một câu hỏi đầy hàm ý. Ông Smith đã biết Sam Sam có câu trả lời cho bản thân mình rồi.
- Tiểu thư nghĩ là sao đây?
- Họ muốn cảnh cáo tôi chăng? Rằng tôi cũng bị họ không chần chừ bỏ rơi như vậy?
Sam Sam mỉm cười nhấp một ngụm trà, ông Smith ánh mắt thâm trầm nhìn cô chủ nhỏ. Ông biết lí do Sam Sam không bao giờ tiếp xúc quá nhiều với đại gia tộc trừ một vài thành viên bởi Sam Sam sợ sẽ sinh tình cảm với họ. Một khi để tình cảm lấn át lí trí sẽ làm hỏng kế hoạch 'tuyệt vời' của cô. Theo dõi Sam Sam lớn lên vì vậy ông Smith càng thêm hiểu tính cách của Sam Sam. Cô là một con người hai mặt trái ngược.
- Liệu họ cảnh cáo được cô sao tiểu thư?
- Không....ngược lại họ càng làm tôi thêm ham muốn hủy diệt chính gia tộc của mình. Để Sinh Sinh có thể trở về và tôi có thể yên giấc ngủ thì chỉ còn cách duy nhất. Tôi mong mình vẫn sẽ được gặp lại ông.
Sam Sam nói rồi đứng dậy rời khỏi phòng để lại ông Smith ngồi đó suy nghĩ.
" Tiểu thư....cô muốn làm gì đây? Con người không nên tuyệt tình như vậy." Ông Smith ngồi đó nhìn lên trời mà lòng thầm thở dài. Ông luôn dấu đi kí ức này cho riêng mình.
- Ba mẹ con đi đâu về vậy?
Đại Lực nhìn ba mẹ con vừa bước vào nhà kia. Dương Dương yên lặng đứng bên cạnh Sam Sam. Băng Băng tiến lại ghế sofa ngồi xuống.
- Gặp vài người không cần thiết thôi ba Đại.
- Bộ xếp hình cỡ lớn của con được gửi đến rồi đó Băng Băng.
Đại Lực mỉm cười, vậy là Băng Băng và Dương Dương cùng nhau đi lên trên phòng để chơi ghép hình mặc dù toàn là Băng Băng vì Dương Dương không ham cho lắm. Khi hai đứa con đã lên rồi thì Sam Sam ngồi xuống ghế, cô nhìn Đại Lực ngồi đối diện.
- Tớ đã đến ngồi nhà gỗ. Nhưng còn đứa con của cậu thì sao Đại Lực?
- Cả hai mẹ con đều cùng ở một chỗ.
Đại Lực mỉm cười, Sam Sam nhìn cậu bạn thân này.
- Hãy cẩn thận, Dương thị và SS đều đang nhằm vào cậu.
- Hình như còn vài vị khách đặc biệt ghé thăm.
- Khoảng thời gian này tớ sẽ đến trường học một chút. Có vài chuyện cần giải quyết cho nên việc ở tập đoàn cậu tự lo liệu hết đi. Mà nhớ cẩn thận đấy.
Sam Sam dặn dò, nét mặt ý cười thấy rõ. Đại Lực nhìn cô mỉm cười.
- Vâng vâng, tớ biết rồi thưa công chúa.
- Sự thay đổi này của tớ đáng ghét vậy sao?
- Không, nhìn rất tuyệt. Tuy nhiên tớ cần nhắc nhở cậu, việc gặp mặt liều lĩnh đó hãy cẩn thận. Tớ không dám mọi chuyện sẽ đều tốt.
- Ừm.
Sam Sam gật đầu, cô biết chứ, đó là sự liều lĩnh nhưng sẽ là màn phủ đầu tốt nếu thành công. Đến lúc chấm rứt tất cả để đem mọi thứ về nguyên trạng rồi. Cô sẽ đưa mọi người trở về nhà cùng nhau cho dù người ta nghĩ cô thế nào đi chăng nữa. Cô vẫn muốn một cuộc sống vô ưu vô lo như trước đây, khoảng thời gian đó mới đẹp làm sao.