Lời nói của Mạc Lãnh Tiêu làm cơ thể Thanh Thần chợt ngơ ngẩn.
Ở trong bệnh viện anh rõ ràng có nói chuyện đền tiền sẽ không nhắc lại nữa, hôm nay anh lại nói: “Tôi không nhớ rõ”, biểu hiện này là có ý gì?
Chẳng lẽ anh muốn lật lọng phản bội lời đã nói sao?
Con ngươi màu đen chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm khuôn mặt đẹp trai bức người của Mạc Lãnh Tiêu, Thanh Thần chợt có cảm giác như dê vào miệng cọp, cô cảm thấy bị lừa.
Môi hồng khẽ mím lại, Thanh Thần tăng thêm sự can đảm: “Mạc tiên sinh, anh cuối cùng muốn thế nào?”
Không bỏ qua nét lo âu và khẩn trương trong mắt cô, Mạc Lãnh Tiêu dừng mắt trước gương mặt mềm mại, nhỏ nhắn của Thanh Thần: “Mạc Triển Phong đã cầu hôn cô phải không?”
Hai chân mày khẽ nhíu chặt, Thanh Thần gật đầu một cái, không hề phủ nhận: “Phải”
Màn cầu hôn của Mạc Triển Phong có thể nói là kinh hoảng đất trời, cô dĩ nhiên sẽ không tin Mạc Lãnh Tiêu sẽ không biết chuyện này, cũng cảm thấy cô không cần thiết phải giấu anh.
“Cô muốn gả cho cậu ta?” Ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào người phụ nữ trước mặt, không bỏ qua bất cứ biểu hiện nào trên khuôn mặt cô.
Lông mày càng nhíu chặt lại, Thanh Thần hít sâu một cái: “Mạc tiên sinh, đầu tiên là tôi đυ.ng hư dụng cụ của anh, tôi rất xin lỗi. Sau đó tôi cảm thấy quan hệ giữa chúng ta không thân thuộc tới mức có thể bàn luận chuyện riêng của tôi.”
Trong tròng mắt đen thoáng qua một chút ý cười: “Đây là thái độ của cô đối với chủ nợ sao?”
“Chủ nợ?” Khí thế của Mạc Lãnh Tiêu làm Thanh Thần rất uất ức, cô không nổi giận, anh cho rằng cô có thể để mặc người ta chém gϊếŧ sao?
“Mạc tiên sinh, anh đã nói chuyện đền tiền không nhắc lại nữa mà, hôm nay anh muốn phản lại lời đã nói sao?”
“Đối với một nữ sinh mà dùng tới thủ đoạn này, anh không cảm thấy mình quá thiếu bản lĩnh đàn ông sao? “ Đôi lông mày nhăn lại, Thanh Thần quyết bảo vệ lợi ích của bản thân cô.
Ánh mắt nhẹ nhàng lộ ra suy tính của cô, Mạc Lãnh Tiêu giống như không có nghe cô nói gì, không phản bác cũng không đáp lại.
Thấy anh trầm mặc, trong lòng Thanh Thần thật cao hứng, run sợ hơi hạ xuống, sự dũng cảm cũng tăng lên. Ánh mắt to trừng tròng mắt của anh: “Anh Triển Phong nói chuyện đền tiền đã hủy bỏ….”
Thanh Thần cũng đồng ý cái nhìn của Tô Họa, giữa Mạc Triển Phong và Mạc Lãnh Tiêu nhất định có liên quan với nhau cho nên tin câu trả lời của Triển Phong cũng không tệ lắm.
“vù……….” Xe đang chạy nhẹ nhàng bỗng dừng lại.
Cơ hồ lúc xe hơi vừa dừng lại thì cùng lúc đó cánh tay Mạc Lãnh Tiêu duỗi một cái chợt bắt Thanh Thần dồn vào một góc, bóng dáng cao lớn trong nháy mắt kéo gần khoảng cách với Thanh Thần.
Người đàn ông đang lái xe thức thời mà bước xuống, trong xe chỉ còn lại gương mặt đờ đẫn của Thanh Thần và sắc mặt xanh mét của Mạc Lãnh Tiêu.
“Nhớ đừng để cho tôi nghe cô nhắc tới tên của cậu ta nữa”. Ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm cô, khuôn mặt đẹp trai lộ sắc mặt cực kỳ khó coi.
Hai mắt trừng to, Thanh Thần ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang dán chặt trước người cô, hơi thở dồn dập: “Tại sao….tại…"
“Tôi không thích.” Môi mỏng khẽ nhếch nhìn Thanh Thần đang bị sự tức giận của anh làm cho ngạt thở, trong nháy mắt tim Mạc Lãnh Tiêu có sự thay đổi.
“Nhưng….Nhưng…..”
“Trả lời tôi.” Bá đạo mà cắt đứt lời của cô, bàn tay giữ chặt cằm của cô mà dùng sức nâng lên: “Cô muốn gả cho cậu ta sao? Hả?”
Lông mày nhíu chặt Thanh Thần khó chịu với hành động của anh: “Mạc tiên sinh, tôi muốn gả cho anh ấy thì liên quan gì tới anh?”
Người đàn ông này thật độc ác, cô không phải thú cưng của anh, tại sao lại mạnh tay với cô như vậy chứ?
“Mộ Thanh Thần, cô nghe rõ đây”. Hoàn toàn không để ý tới lời nói của cô, khóe miệng Mạc Lãnh Tiêu khẽ giương ý cười, trong mắt hơi lạnh cũng không tiêu tan: “Tôi không cho phép cô gả cho cậu ta!”