Editor: Thiên Y
Hắc, phản ứng của anh với mình chỉ có vậy thôi sao? Tiếp tục giả vờ đi, để cô xem anh muốn giả bộ tới khi nào.
Bàn tay khẽ vuốt eo của cô, toàn bộ du͙© vọиɠ của Mạc Lãnh Tiêu bị cô khơi lên.
"Rất đẹp, nhìn rất đẹp." Quả thật hoàn mỹ khiến cho anh không dời mắt được.
Thanh Thần khẽ nháy mắt, ánh mắt sáng lên trong nháy mắt, lại lộ ra ánh nhìn vừa vô tội vừa khıêυ khí©h, há mồm khẽ cắn môi của anh: "Lời này, em thích nghe."
Tiếng cười nhẹ nhàng thoát ra từ miệng cô. Tựa vào trong ngực của anh, cô khẽ hứa hẹn: "Lãnh! Điệu nhảy này, em chỉ nhảy cho anh xem."
Lời nói mềm mại làm thỏa mãn ham muốn chiếm giữ của đàn ông, nhưng cũng làm cho du͙© vọиɠ của đàn ông bị thiêu đốt trở nên nóng rực.
Cúi đầu đặt lên cánh môi, đầu lưỡi của Mạc Lãnh Tiêu thăm dò vào cái miệng nhỏ nhắn của cô, hoàn toàn chiếm đoạt sự ngọt ngào của cô, mà bàn tay cũng thô lỗ kéo quần áo của cô xuống, dùng sức nắm lấy nơi mềm mại của cô.
"Ưmh......" Thanh Thần hừ nhẹ, chạy không thoát, chỉ có thể gấp gáp đáp lại nụ hôn của anh. Tay nhỏ bé cũng đi theo tiết tấu của anh, từ từ vuốt ve l*иg ngực của anh.
Thanh Thần đáp lại khiến bàn tay đang vuốt ve ngực cô lại tăng thêm mấy phần sức lực. Xoa bóp da thịt trơn nhẵn của cô một lúc, khiến cho nụ hoa như nở rộ ở trong bàn tay của Mạc Lãnh Tiêu.
Bởi vì động tác của anh khiến cho đôi mắt cô nhắm nghiền. Thanh Thần muốn hít thở từng ngụm từng ngụm, nhưng anh lại liều mạng hôn môi cô, không để cho cô có cơ hội hô hấp.
Một cái tay khác cũng lôi kéo bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô, đặt lên nơi đã sớm dựng đứng vì khát vọng cô.
Giao bộ phận yếu ớt nhất của mình cho cô, nhìn mặt cô chợt đỏ bừng, trong lòng của Mạc Lãnh Tiêu mừng như điên: "Cô bé! Thích không?"
Vào lúc này, Thanh Thần nghe thấy giọng nói của anh, cảm thấy thật chói tai. Rõ ràng là mình quyến rũ anh, hiện tại thì sao? Mình bị anh làm cho thần hồn điên đảo rồi ư?
Không được, cô không thể lần nào cũng nhận thua như vậy.
Không phục nhìn lại anh, Thanh Thần học dáng vẻ của anh, to gan giật giật tay của mình.
Động tác của cô ngay lập tức khiến Mạc Lãnh Tiêu thở gấp một tiếng. Buông đôi môi bị anh hôn đến sưng đỏ, cô thử thăm dò khiến cho màu đỏ trong mắt anh ngày càng đậm. Ngọn lửa kia, cơ hồ khiến Thanh Thần lùi bước.
Ông trời! Dáng vẻ này của Mạc Lãnh Tiêu cô chưa từng nhìn qua. Có phải cô đùa có chút quá đáng rồi không?
"Em...." Khẽ mím môi, trong ánh mắt của Thanh Thần xuất hiện vẻ rụt rè.
Sự hấp dẫn của cô tựa như ma chú, khiến Mạc Lãnh Tiêu suýt nữa bộc phát, nghiến răng, tim của anh đập cuồng loạn không ngừng: "Cái cô bé đáng chết này....."
Mạc Lãnh Tiêu không chịu nổi mà đè Thanh Thần ở trên tường. Anh vốn còn muốn từ từ, nhưng cô lại khiêu chiến lý trí của anh lần nữa.
Anh tự tay dùng sức kéo quần sooc trên người cô xuống, nhưng quần bó sát quá mức khiến nhất thời anh khó có thể dễ dàng cởi xuống.
"Đáng chết!" Mạc Lãnh Tiêu không nhịn được khẽ nguyền rủa: "Ai cho em mặc loại quần ngắn như vậy?"
Còn đeo tất dây nữa chứ, cô lại có thể mặc cái này ở nơi hỗn tạp như quán bar, còn mang dáng vẻ này ngồi ở trên đùi của Nguyễn Hoài Viễn, rốt cuộc là ai cho cô lá gan chứ!
"Lãnh! Anh đang ghen đó." Anh chất vấn khiến Thanh Thần cười khẽ, cô an ủi anh: "Nhưng mà em thấy đâu khó coi đâu?"
Vốn cho là, cô sẽ giống như trước đây, bởi vì mình tức giận ma doạ sợ đến mức vành mắt đỏ bừng. Nhưng hôm nay Mộ Thanh Thần, căn bản, căn bản là....
Đã có thể xem như vậy. Lời nói to gan phát ra từ trong miệng của cô lại làm cho Mạc Lãnh Tiêu càng thêm hưng phấn. Mặc dù tức giận, nhưng anh vẫn nhẫn nhịn không bộc lộ ra tính khí.
Cô là cố ý, tất cả đều là cố ý,. Cô muốn nhìn dáng vẻ mất khống chế của mình vì cô, sau đó rất hả hê khoe khoang ở trước mặt mình sao?
Hừ, cái cô bé này, thật sự xem mình ngồi không, cứ lặp đi lặp lại nhiều lần mà thua dưới váy thạch lựu của cô sao?
Đáng chết, đừng hòng!
Mạc Lãnh Tiêu ngước lên nhìn Thanh Thần, đúng như dự đoán, trong ánh mắt thoáng qua ý cười.
Nheo lại tròng mắt đen, đột nhiên Mạc Lãnh Tiêu buông cô ra, sau đó lùi lại một bước.
"Anh thích em không mặc cái gì hơn." Lời nói có mười phần không đứng đắn, khiến mặt của cô càng đỏ hơn. Mạc Lãnh Tiêu hết sức hài lòng với phản ứng chân thật này của cô, quyết định dùng hành động của mình để cho cô hiểu, giữa bọn họ, anh mới vĩnh viễn là kẻ chủ đạo: "Tự mình cởi sạch quần áo."
Bỗng nhiên động tác của Mạc Lãnh Tiêu làm Thanh Thần sững sờ. Rõ ràng anh khát vọng mình, nhưng anh lại cứ muốn đè xuống ngọn lửa, như vậy....
Ông trời! Tại sao bây giờ đột nhiên cô cảm thấy, so với mình, Mạc Lãnh Tiêu mới càng giống như đứa bé chứ?
Không trả lời anh, Thanh Thần chỉ ngoan ngoãn nghe theo mà hành động. Biết trên người mình không có một vật gì, cô mới che ngực, cúi thấp đầu: "Anh...."
"Hiện tại mới xấu hổ, có phải đã quá muộn không?" Nhìn dáng vẻ quẫn bách của cô, Mạc Lãnh Tiêu cũng không mềm lòng mà thả cô đi.
Cái này, không, còn chưa đủ. Cô muốn chơi, anh sẽ chơi với cô!
"Tới đây." Mạc Lãnh Tiêu hướng cô ngoắc tay.
Tuy là khó xử, cô vẫn nghe lời đi đến trước mặt anh.
Sau khi cô đi đến phạm vị khống chế của anh, Mạc Lãnh Tiêu chợt thô lỗ kéo cô đến, ảo não cắn môi của cô.
"Lãnh....! Đau...." Động tác đột ngột của anh khiến tới Thanh Thần nhíu mày: "Anh...."
"Câm miệng!" Mạc Lãnh Tiêu không để cho cô nói nữa, thô bạo hôn lấy cô. Lúc này, cái gì cô cũng không cần nói, chỉ cần tự nhiên mà phát ra những tiếng ngâm nga là được rồi.
Mạc Lãnh Tiêu đẩy hai chân của cô, đỉnh đầu khát vọng chống đỡ ngay địa phương mềm mại của cô, thân thể cao lớn ấn về phía trước, anh cứ như vậy mà dùng sức chiếm lấy cô.
"Ừ......" Đột nhiên cảm giác căng đầy chặt chẽ khiến Thanh Thần không kịp thích ứng liền khẽ rên, chau mày, cảm thấy một chút đau thương.
Mạc Lãnh Tiêu cũng không cho cô thời gian thích ứng, kéo chân của cô ra để cô vòng lên hông của anh, anh ôm lấy Thanh Thần đi về phía bên cạnh cái bàn.
Tư thế như vậy khiến Mạc Lãnh Tiêu luật động càng nhanh, tiếng rêи ɾỉ mềm mại không ngừng thoát ra từ cái miệng nhỏ nhắn của Thanh Thần.
Nghe được tiếng than nhẹ của cô, Mạc Lãnh Tiêu nhẹ nhàng nhếch môi, đặt cô đến trên bàn. Anh để cô đưa lưng về phía mình, bàn tay dùng sức bóp lấy nơi đẫy đà trắng mềm của cô.
"A!" Động tác thô lỗ của Mạc Lãnh Tiêu khiến cho cô bật ra kháng nghị.
Còn không đủ, anh chưa từng nghĩ sẽ buông tha cô dễ dàng như vậy.
"Ngoan ngoãn chịu đựng, cái này là em tự tìm." Dùng sức rút ra đâm vào, Mạc Lãnh Tiêu lạnh lùng nói xong, trong giọng nói không có một chút thương hương tiếc ngọc nào.
Mãnh liệt tiến vào khiến Thanh Thần không ngừng bật ra tiếng than nhẹ. Nhưng anh không cho cô có thời gian thích ứng, mỗi một lần động tác lại nhanh hơn, mạnh hơn.
"Đừng.... Không cần...." Sự chiếm đoạt như cuồng phong khiến Thanh Thần không ngừng rên rit, lông mày nhíu chặt, vừa đau đớn lại vừa có một chút ảm giác khó mà nói rõ, khiến Thanh Thần không cách nào kiềm nén.
Nhưng Mạc Lãnh Tiêu lại như là không nghe được sự cầu xin của cô, vẫn không ngừng dùng sức tiến vào thân thể của cô, giọng nói cũng trở nên thâm trầm: "Em muốn vậy, cô bé."
"Lãnh......" Thanh Thần ngẩng mặt lên, thân thể run rẩy không ngừng, hai chân cũng trở nên vô lực, suýt nữa thì ngã nhào trên đất.
"Là em hấp dẫn anh đấy." Mạc Lãnh Tiêu cúi đầu cắn một bên vai tuyết trắng của cô, một ngọn lửa mãnh liệt trong đôi mắt đang điên cuồng thiêu đốt, giống như động tác điên cuồng của anh lúc này.
"Ừ....
Lãnh.... Đừng như vậy...." Mắt đẹp nổi lên một tầng nước mắt, thân thể Thanh Thần đã sớm bị Mạc Lãnh Tiêu hoàn toàn nắm trong tay, không cách nào suy nghĩ.
Mà dáng vẻ ý loạn tình mê của cô khiến Mạc Lãnh Tiêu cực kỳ hài lòng. Lúc này, anh mới là người chủ đạo. Anh không cho phép cô tự cho là đúng hấp dẫn mình, anh chỉ muốn cô phản ứng nhu thuận nhất, chân thật nhất.
Ôm hông của cô, anh lui về phía sau rồi ngồi vào trên ghế sa lon, để cho cô đưa lưng về phía anh. Cái tư thế này khiến thân thể mềm nhũn của Thanh Thần vùi ở trong ngực của anh.
Nhưng Mạc Lãnh Tiêu không có cho cô cơ hội nghỉ ngơi, không ngừng chiếm đoạt ở trên người cô, tần suất luật động này giống như quyết tâm phá hủy cô vậy.
"Lãnh......" Thanh Thần cảm giác mình muốn chết, nước mắt cứ tự nhiên rơi xuống như vậy. Hơi nghiêng đầu, cô nhìn anh cầu khẩn: "Không cần......"
Hu hu, cô thua, lại thua rồi! Rõ ràng cô không chịu được sự chiếm đoạt mãnh liệt như vậy. Cô mệt quá rồi.
"Cái này không được sao?" Mạc Lãnh Tiêu liếʍ đi nước mắt trên mặt cô, giọng nói mang vẻ cười nhạo không đứng đắn: "Hả?"
"Ừ...." Thanh Thần gật đầu không ngừng, ánh mắt bất lực làm sao: "Em, mệt quá...."
"Vậy quay lại đối mặt với anh." Anh sẽ không buông tha cô dễ dàng như vậy. Đồng ý với mình sẽ không đi quán bar, không ngờ cô còn dám đi. Nếu không dạy dỗ cô thật tốt, thật sự cô coi mình nói đùa với cô sao?
Thanh Thần sững sờ, lập tức cắn môi muốn ngồi dậy.
"Không cho phép! Em quay lại đây với anh, đối mặt với anh."
Nhưng......
Thanh Thần mê mang nhìn anh, gấp đến mức rơi nước mắt liên tục: "Em...."
"Hả?" Anh nhíu mày, mỗi lần nhìn bộ dạng khóc lóc vô cùng thảm thiết của cô, cũng khiến Mạc Lãnh Tiêu cảm thấy không đành lòng.
"Em...em không biết...." Cô không biết nên làm sao, chỉ có thể mở to mắt, không biết làm sao để nhìn anh.
Cô yếu thế khiến Mạc Lãnh Tiêu không khỏi đùa giỡn, trong lòng nổi lên một chút thương tiếc. Giữ chặt gáy của cô, vô cùng yêu thương hôn cô.
Lôi cô đứng dậy, khiến Thanh Thần xoay người đối mặt với anh, ngồi ở trên người của anh.
Vừa mới làm cô xong, Mạc Lãnh Tiêu liền dùng sức một cái, đυ.ng chạm vào nơi yếu ớt nhất trong cô.
"Ừ......" Toàn bộ âm thanh rêи ɾỉ đều bị môi lưỡi của anh cắn nuốt, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy vai của anh, Thanh Thần đặt đầu tại đầu vai anh, chuyển động thân thể theo anh.
"Rất mệt mỏi sao?" Mυ"ŧ lấy cái lưỡi thơm tho, anh không hung hăng nữa, giọng nói mang vẻ thương tiếc.
Thân thể ướt đẫm dính sát vào nhau, Thanh Thần bị không khí nồng đậm sự mập mờ dọa sợ không nhẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vẫn kiều diễm động lòng người như cũ: "Ừm.... Mệt quá."
Theo sự dịu dàng của cô, Mạc Lãnh Tiêu cắи ʍút̼ ở trên người cô, để lại vô số dấu vết thuộc về anh.
Thân thể Thanh Thần đã sớm phủ một tầng đỏ ửng, chỉ có thể nhu thuận mặc cho anh định đoạt.
Thấy cơ thể cô mềm nhũn, vô lực ngã ở trên người anh, Mạc Lãnh Tiêu đưa tay giữ chặt eo nhỏ nhắn: "Nhận thua rồi sao? Cô bé...."
Nhìn gương mặt cô kiều diễm ướŧ áŧ, Mạc Lãnh Tiêu nhíu lông mi dài, một bên ở trên người cô công thành đoạt đất, một bên lại muốn cô buông vũ khí đầu hàng.
"Cái gì?" Lúc này Thanh Thần làm sao còn phân rõ thắng thua gì đó, chỉ muốn anh có thể bỏ qua cho mình nhanh một chút, sau đó để cho cô ngủ một giấc thật ngon.
Sự thật chứng minh, khoảng cách giữa mình và Mạc Lãnh Tiêu ở bên trên, không thể dựa vào lý luận là có thể kéo lại gần. Ở trước mặt của anh, mình vĩnh viễn không có phần thắng.
"Còn muốn đùa với lửa sao?" Híp mắt lại, bàn tay mập mờ cọ xát gò má ửng hồng trước mặt, nhìn ánh mắt mơ hồ của cô, Mạc Lãnh Tiêu Chân hận không thể cơ thể động lòng người của cô nhào nặn trong cơ thể của mình: "Hả?"
Hiểu anh đang chỉ cái gì, Thanh Thần nhu thuận ngẩng đầu lên, thoáng hiện một chút ý cười nhạt: "Như thế.... Không được sao?"
Híp mắt, anh không ngờ đến lúc này, cô lại còn dám nói ra như vậy.
"Lãnh.... Em, khıêυ khí©h với anh, không.... Không được sao?" Chịu đự anh không ngừng gia tăng sức lực, ngay cả một lời nói thật tốt Thanh Thần cũng không nói được rõ lắm.
Không thể không nói, lời của cô khiến Mạc Lãnh Tiêu vui mừng, động tác cũng dịu dàng mấy phần: "Có gan đi quán bar, cũng không cần cầu xin tha thứ."
Mặc dù giọng nói của anh âm trầm, lại mang theo ý lạnh, cái đầu nhỏ của Thanh Thần vẫn gật gật, hai tay ôm chặt lấy anh, trong giọng nói hiện vẻ không đành lòng: "Nếu như mà em không đến quán bar, thì.... Sẽ không biết, thật ra.... Anh, để ý em.... như vậy...."
"......" Lời của cô khiến Mạc Lãnh Tiêu ngẩn ra, sở dĩ anh suy đoán như thế cũng bởi vì lời của cô. Khi nhận được chứng thật, cô gái ngốc này, thật sự là bởi vì muốn biết mình có phải quan tâm cô một chút nào hay không nên mới chạy đến quán bar.
Cô gái đáng chết, làm sao cô lại ngốc như vậy chứ.
Không quan tâm cô, vậy tại sao anh muốn cưới cô?
"Cho nên em rất vui mừng sao?" Tức giận hừ một tiếng, lần đầu tiên Mạc Lãnh Tiêu không có phủ nhận mình quan tâm cô.
Nếu như anh thừa nhận có thể khiến cho cô vui mừng, điều này nói cho cô biết cái gì?
"Ừm." Nhẹ nhàng hôn một cái lên gò má của anh, Thanh Thần không ngừng thở hổn hển, đôi tay đặt lên mặt của anh, thu hết tất cả vào trong mắt, tràn đầy nghiêm túc nói: "Đúng! Sự quan tâm của anh khiến cho em vui mừng......"
"Tại sao?" Thoáng ngưng đọng, Mạc Lãnh Tiêu ôm cơ thể đầm đìa mồ hôi của cô, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô, ánh mắt chuyên chú này, ngay cả chớp cũng không chớp.
Môi hồng sưng đỏ, nhẹ nhàng in lên môi của anh, trên mặt Thanh Thần tràn đầy dịu dàng thâm tình: "Lãnh.... Em yêu anh!"
Thân thể bỗng chốc căng thẳng, Mạc Lãnh Tiêu cứ nhìn cô như vậy, thẳng tắp, lạnh lùng, trầm mặc. Đôi mắt đen tuyền kia giống như là một cái đầm sâu sâu thẳm cổ xưa, mê hoặc lòng người.
Không phải lần đầu tiên cô nói yêu anh, cũng không phải là mới biết tâm ý của cô với mình.
Nhưng khi ba chữ này thốt ra từ trong miệng của cô, Mạc Lãnh Tiêu không quản được trong lòng mừng như điên, thốt ra: "Cô bé! Chúng ta.... Chênh lệch mười ba tuổi."
Cái này, có lẽ chính là nguyên nhân khiến anh vẫn không muốn mở miệng nói yêu cô.
Đã sớm phát hiện chính mình động lòng với cô, nhưng anh lại lựa chọn trốn tránh, dùng mọi cách để trốn tránh.
Có thể là bởi vì anh cũng biết sợ nữa. Bởi vì yêu, cho nên phải sợ.
Sợ khoảng cách thời gian, chênh lệch tuổi tác ở phía trước khiến cho tình cảm của bọn họ nhất định không chịu được thử thách.
Mười ba năm, vừa vặn chính là tuổi thanh xuân của cô. Mà mình lại...... Già rồi......
Trên khuôn mặt anh tuấn hiện lên sự cô đơn, khiến trái tim của Thanh Thần chợt co rút đau đớn. Bàn tay nhỏ bé ôm thật chặt lấy gáy của anh, Thanh Thần chỉ sợ anh đột nhiên đẩy mình ra: "Không già, không già, không già một chút nào."
Mặc dù nói anh đã sắp ba mươi hai, nhưng mà nếu như không nói ra, anh cũng không khác người đàn ông mới hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi. Cô không cảm thấy anh già, không cảm thấy một chút nào.