Sáng sớm ngày hôm sau.
Vệ Uyển Nhi sắp xếp hành lý, mang theo một số trang phục và dụng cụ bơi cùng với Dương An Ni đi đến bờ biển của thành phố Yên Kinh.
Vương Hán chở họ đến bến tàu.
Trên đường đi, Dương An Ni ngồi ở ghế sau của chiếc Audi A4 không nói chuyện gì nhiều với Vương Hán, cũng chỉ gọi "anh Vương" vài lần.
Không phải không muốn nói chuyện mà là cô ta không dám.
Cô ta nhớ rất rõ những gì đã xảy ra trong nhà hàng Gowell, Lý Đại Kiều từng nói với cô ta rằng gia thế của Vương Hán vô cùng đáng sợ và việc gϊếŧ cô ta dễ như trở bàn tay. Kết quả là, ngay cả khi có Tôn Chính Đình chống lưng cho mình, cô ta vẫn luôn sợ sệt Vương Hán.
Mặc dù không biết anh rốt cuộc là ai, nhưng tốt nhất vẫn là không nên đυ.ng vào!
“Đến rồi”, Vương Hán đạp phanh xe, quay đầu nhìn Vệ Uyển Nhi khẽ cười: “Anh sẽ xách hành lý lên cho em”.
“Không cần đâu, anh về đi”, Vệ Uyển Nhi lắc đầu, mở cửa cùng Dương An Ni xuống xe, mỗi người tự xách hành lý của mình đi tới du thuyền cách đó không xa.
Du thuyền được cập vào bờ, có chiều dài hơn 120 mét, trang trí vô cùng sang trọng. Họ đến cũng không phải sớm, nên trên boong tàu đã có rất nhiều các cô gái con nhà giàu và những cô người mẫu đang chơi đùa, cũng có một vài nữ minh tinh hạng ba mặc bikini, đeo kính râm, đang vui đùa ở bể bơi trên du thuyền.
Muôn hình vạn trạng, ái nấy cũng đều nóng bỏng, trắng trẻo và xinh đẹp, trông vô cùng quyến rũ khiến người ta không khỏi điêu đứng.
Vương Hán nhìn Vệ Uyển Nhi lên tàu, lập tức khởi động xe, tìm một bãi đậu xe gần đó, sau đó nhanh chóng lấy điện thoại ra và gọi vào một dãy số.
Chỉ trong vòng ba phút, có một người thanh niên nghe điện thoại, trong giọng nói lộ ra vẻ kiên định: “Cậu chủ, mọi thứ cậu cần đều đã chuẩn bị xong”.
“Tốt lắm”, Vương Hán gật đầu: “Đã gửi vị trí cho anh, bây giờ lập tức đem qua đây đi”.
Năm phút sau.
Một chiếc Hummer với dáng vẻ cứng cáp lái đến, một thanh niên gầy gò từ trên xe bước xuống, ánh mắt như lưỡi dao sắc bén, trên tay cầm một chiếc ba lô rằn ri, giơ cánh tay lên, soạt một tiếng, động tác vô cùng mẫu mực hành lễ với Vương Hán: “Long Uy, thành viên của tổ chức Long Tổ, tuân mệnh báo cáo!”
“Ừm”, Vương Hán khẽ gật đầu, cầm lấy ba lô từ trong tay Long Uy mở ra.
Bên trong chiếc ba lô gồm có giấy phép lao động trên du thuyền, một bộ quần áo của người phục vụ, một hộp kim loại chứa một vài cây kim bạc và một lọ thuốc trong suốt.
Vương Hán cầm kim bạc châm vào vài huyệt trên mặt, các cơ trên mặt nhanh chóng biến dạng, diện mạo tuấn tú ban đầu trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, giữa lông mày và mắt cũng có nhiều thay đổi, tựa như đã biến thành một người khác.
Anh lại bôi lọ thuốc trong suốt trên mặt mình, làn da vốn dĩ đen sạm lập tức trắng bệch, đường nét trên khuôn mặt lại thay đổi, khác xa với dáng vẻ lúc trước, ngay cả những người quen thuộc nhất với Vương Hán cũng đừng hòng nhận ra được thân phận của anh.
Long Uy lặng lẽ nhìn Vương Hán thay đổi diện mạo, không khỏi phục sát đất.
Quả là đỉnh cao của thuật dịch dung!
Tổ chức Long Tổ ở Viêm Hạ, thuật dịch dung là bài học cải trang bắt buộc, nhưng có thể thay đổi diện mạo của mình một cách triệt để giống như Vương Hán thì ngay cả trưởng nhóm “Long Vương” cũng không làm được. Vương Hán là một cường giả trẻ tuổi nhất có danh hiệu “cậu chủ” trong bảng xếp hạng Rồng, đã có thể điều khiển chính xác từng cơ trên cơ thể mình. Ngay cả khi không có bất kỳ đạo cụ nào, anh cũng có thể thay đổi tổ hợp cơ mặt ở một mức độ nhất định. Quả là xuất sắc!
Làm xong tất cả chuyện này, Vương Hán nhìn vào gương chiếu hậu của chiếc Hummer, trong gương, Vương Hán trông vẫn rất đẹp trai, giống như một thanh niên chuẩn mực đương thời, trên mặt nở nụ cười hiền hòa, trông rất thân thiện.
“Thế này chắc là được rồi”, Vương Hán thay quần áo phục vụ, sau đó ném ba lô rằn ri cho Long Uy, chỉ tay vào camera ở bãi đậu xe dưới tầng hầm: “Long Uy, anh hãy đi xử lý camera ở đây đi, đừng để lại bất kỳ dấu vết gì”.
Long Uy trịnh trọng gật đầu.
Một khi cậu chủ làm việc, tuyệt đối không để xót bất cứ dấu vết gì, không một ai có thể biết được chuyện gì đã xảy ra ở bãi đậu xe này!
...
Bữa tiệc trên du thuyền sắp bắt đầu, có rất nhiều cậu ấm, cậu chủ trong xã hội thượng lưu ở thành phố Yên Kinh đang độc thân hoặc đem theo bạn gái đi cùng.
Trong phòng họp ở boong dưới, một người đẹp nóng bỏng với đôi mắt nâu trên tay cầm một danh sách, giọng lạnh lùng nói: “Tất cả nhân viên phục vụ đã đến đủ chưa?”
Cô ta đeo một thẻ công việc trên ngực, tên là Trương Tuyết, quản lý dịch vụ của bữa tiệc trên du thuyền này.