Rất nhanh, Vương Hán đã thay đồ xong và bước ra.
Vệ Uyển Nhi chớp mắt.
Khi diện bộ vest màu nâu thường ngày, Vương Hán trông giản dị và tùy ý. Bây giờ khoác lên người đồ của Tiffany Jessie, dáng người anh cao thẳng tắp, lông mày ngang, đôi mắt sáng ngời tự tin, toát ra khí chất nam tính mạnh mẽ, Vệ Uyển Nhi có phần bất giác bị thu hút.
Mấy cô nhân viên xinh đẹp bên cạnh đã nhìn anh không chớp mắt, âm thầm cảm thán, người đàn ông này thật đẹp trai, đặc biệt là nước da lúa mì khỏe mạnh, quá nam tính!
“Vương... Cậu Vương thật sự rất xuất sắc. Mắt nhìn của cô Vệ thật tốt, quần áo chọn quá phù hợp!”, ông chủ mập khen ngợi hết lời, trực tiếp giơ ngón tay cái lên: “Tôi từng thấy nhiều khách hàng, nhưng chưa một ai xuất sắc như anh Vương, anh Vương mặc quần áo của cửa hàng, là vinh dự của chúng tôi…”
Vương Hán nhấc lông mày.
Lão mập, đừng có khoa trương thế được không, còn khen nữa là lòi mỡ ra đấy.
“Ha ha, ha ha ha”, ông chủ mập cười trừ mấy tiếng, không dám ba hoa nữa.
Vệ Uyển Nhi khẽ cười, nói: “Vương Hán, bộ quần áo cũ đó đem về giặt vẫn mặc được đó”.
“Quần áo cũ?”, Vương Hán nhìn nụ cười của Vệ Uyển Nhi mà lòng như tan chảy: “Sau này, tôi sẽ chỉ mặc bộ quần áo mà cô mua. Tôi sẽ vứt bộ đó đi và không bao giờ mặc lại nữa”.
Ông chủ mập: “…”
“Cậu Vương, cậu chủ Vương của tôi ơi!”, ông chủ mập hét lên trong lòng: “Đây là bộ đồ do ngài Cassi thiết kế riêng, toàn thế giới chỉ có duy nhất một bộ, nói bỏ là bỏ? Tôi biết cậu giàu có thoáng tay, thế nhưng cũng không thể tùy tiện vậy chứ, rất nhiều người nổi tiếng ở tầng lớp thượng lưu thậm chí còn không mua được một bộ trang phục như này, có nằm mơ cũng không được!”
Vệ Uyển Nhi không thiếu tiền, cũng chẳng mặn mà bộ đồ kiểu nhà quê kia, nên khẽ gật đầu: “Anh không muốn, vậy thì cứ vứt đi”.
Nói xong liền chào lão mập rồi rời đi cùng Vương Hán.
“Thơm thật”, khi Vệ Uyển Nhi và Vương Hán bước ra khỏi cửa hàng, một nhân viên bước vào phòng thay đồ, vùi đầu vào quần áo trong khi những người khác không để ý, hít một hơi thật sâu ‘hương thơm đàn ông’ sót lại trên đó, suy nghĩ về khuôn mặt tuấn tú của Vương Hán, vẻ mặt mê mang.
Sau đó cô ta đem bộ quần áo ra thùng rác.
“Cô làm gì thế?”, ông chủ mập thấy vậy thì nhảy dựng lên.
Bà cô của tôi ơi, cô biết bộ quần áo đó đáng giá bao nhiêu không? Nếu vứt nó vào thùng rác, không bằng cô vứt tôi luôn đi!
Ông chủ mập vội chạy tới, giật bộ quần áo lại, bực dọc nói: “Cô đừng động vào bộ đồ này nữa, tôi sẽ tự xử lý”.
Phải dùng phương pháp giặt tinh túy nhất để xử lý bộ đồ này, sau đó bảo quản kỹ, tìm dịp gửi lại cho cậu Vương, phải tự tay đưa, đó là cơ hội tốt để gặp cậu Vương.
Ông chủ mập vui vẻ trong lòng, tưởng tượng lần kế được gặp Vương Hán, có thể gây ấn tượng tốt, vậy thì quá tuyệt vời rồi!
“Anh rể”, Trần Minh lộ vẻ nghi hoặc, bước tới chỗ ông chủ mập: “Sao anh lại lấy lòng cô Vệ như vậy? Tuy nhà họ Vệ giàu có, nhưng anh không hề thua kém họ chút nào, lại còn khách VIP, giảm 50%... Hôm nay anh bị sao vậy?”
Ông chủ mập vỗ vào đầu Trần Minh, hắng giọng nói: “Đồ ngốc, sao anh lại có thằng em ngốc như cậu chứ! Cô Vệ không là gì, nhưng cậu biết người tên Vương Hán đi cùng kia là ai không?”
Trần Minh xoa đầu, mơ hồ hỏi: “Ai vậy, không phải bạn của cô Vệ ư?”
“Ngốc quá!”, ông chủ mập cẩn thận ôm bộ đồ vào lòng: “Có thấy bộ đồ này không? Đây là bộ ở trang đầu của album, kiệt tác của ông Cassi, Vương Hán chính là cậu chủ Vương mà anh định nói với cậu!”
Trần Minh sững sờ, há hốc miệng.
Trời ơi, khϊếp thật, may mà vừa rồi không xúc phạm đến cậu Vương, nếu không không biết hậu quả sẽ kinh khủng đến mức nào. Đừng nói là anh rể, ngay cả anh rể của anh rể cũng không kham nổi cơn giận của cậu Vương!
“Đừng nói với ai về điều này”, ông chủ mập dặn dò: “Một người như cậu Vương, chỉ có thể kết giao, tuyệt đối không được xúc phạm. Giờ cậu ấy đang giả trang để cua gái, chúng ta cũng phải phối hợp, chuyện hôm nay coi như không biết gì, hiểu chưa?”
Trần Minh gật đầu liên tục: “Hiểu, hiểu rồi, em đảm bảo không nói với bất kỳ ai”.