Phòng ăn, Vệ Uyển Nhi đã gọi món, trên tay cầm một cốc nước chanh, càng nghĩ càng tức, uống cũng không muốn uống.
Đúng là tức muốn chết.
Cô vẫn luôn coi Dương An Ni là bạn tốt nhất của mình, nhưng cô không ngờ rằng Dương An Ni quen Lý Đại Kiều xong, liền biến thành một con người khác, bộ dạng hợm hĩnh, thậm chí còn thuyết phục cô ly hôn với Vương Hán!
Mặc dù cô không thích Vương Hán, nhưng anh là lá chắn mà cô tự mình lựa chọn để chống lại những cuộc hôn nhân thương mại và sự theo đuổi của nhiều người đàn ông khác. Người chồng mà cô mong muốn, là một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, có thực lực, có tình yêu chân thành, chứ không phải loại phú nhị đại như Trịnh Đông Dương.
Càng không phải loại ghê tởm như Lý Đại Kiều, hắn ta là thứ côn trùng dơ bẩn, không bằng cả Vương Hán!
“Uyển Nhi?”, tiếng gọi bất chợt cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
Vương Hán từ trong nhà hàng đi tới với nụ cười trên môi, ngồi đối diện cô, nhẹ giọng an ủi: “Đừng tức giận. Tôi vừa nói chuyện với Lý Đại Kiều và Dương An Ni, họ đã nhận ra sai lầm của mình, lát nữa sẽ tới xin lỗi cô ngay”.
Vệ Uyển Nhi ngẩn ra.
Vương Hán mặc dù không dựa dẫm được, nhưng trước giờ không nói xạo.
Lúc ở nhà, Vương Hán ra ngoài nói lý với Trịnh Đông Dương, anh ta liền xin lỗi. Lần này, anh lại giảng chuyện với Lý Đại Kiều và Dương An Ni, và đã giảng thông rồi?
Anh đã nói chuyện như nào vậy?
Vệ Uyển Nhi nghi ngờ liếc nhìn Vương Hán, muốn nhìn ra gì đó trên mặt anh, nhưng mà nụ cười trên mặt Vương Hán vẫn chân thành như thường, giống như lần đầu cô nhìn thấy anh tại một bữa tiệc tư ở Châu Âu, vừa ấm áp vừa đáng tin.
Lúc này, Lý Đại Kiều cùng Dương An Ni tiến tới.
Lý Đại Kiều từ xa nhìn thấy Vương Hán, trong lòng run lên, nhưng cũng không dám biểu hiện gì, cố nặn ra một nụ cười, bước tới chỗ Vệ Uyển Nhi, không dám ngồi xuống, đứng cũng không được tự nhiên, trán đổ mồ hôi ròng ròng.
“Cô Vệ, lúc nãy thật xin lỗi, tôi mù mắt, ăn nói hàm hồ, mong cô Vệ đừng để bụng”.
Trên mặt Dương An Ni còn vương nước mắt, nói bằng giọng nghèn nghẹn: “Uyển Nhi, nãy là lỗi của tớ, tớ không nên khuyên cậu ly hôn với Vương Hán, hai người trời sinh một đôi, chúc hai người bách niên giai lão…”
Nói một hồi, Dương An Ni suýt không kiềm được mà bật khóc.
Vương Hán rốt cuộc là loại người như thế nào, Lý Đại Kiều yêu cô ta biết bao, vậy mà nãy đã quỳ xuống trước mặt Vương Hán, còn đòi gϊếŧ cô ta!
Vệ Uyển Nhi khó hiểu nhìn Vương Hán.
Có gì đó sai sai thì phải.
Cô hiểu rất rõ tính cách của Dương An Ni, trước đây đám bạn thân từng cãi nhau không ít lần, Dương An Ni trước giờ không bao giờ chủ động nhận lỗi. Còn Lý Đại Kiều, con trai thương gia của Lý gia này, cũng không thua gì Trịnh Đông Dương, lại có thể bị Vương Hán thuyết phục dễ dàng như vậy?
Vệ Uyển Nhi chưa nói gì, Lý Đại Kiều càng hoảng hơn.
Bà cố nội này chưa tha thứ cho hắn ta, phải biểu hiện tích cực hơn mới được, lỡ mà cậu Vương nổi trận lôi đình, Lý Thị coi như toang, mạng sống con cháu nhà họ Lý không giữ nổi mất, quyền lực cậu chủ tập đoàn Lạc Thị không đùa được đâu!
“Cô Vệ, tôi đáng chết”, Lý Đại Kiều tự vả miệng mình, mặt mũi khổ sở nói: “Tôi không nên nói những lời như vậy, tôi đã mạo phạm cô, cầu xin cô tha thứ”.
Cái tát đầu tiên còn thấy rất đau, những cái sau liền như mất cảm giác, ngược lại còn có chút sảng khoái, xuống tay càng mạnh càng chân thành.
Cậu Vương, cậu nhìn đi, mặt tôi bầm cả rồi, cậu phải mau ngơi giận đấy!
Bốp, bốp, bốp…
Dương An Ni nhìn Lý Đại Kiều, thân thể run lên, bắt chước bộ dáng của hắn ta, tự tát mình một cái, rơi lệ: “Hức, Uyển Nhi, tất cả đều là lỗi của tớ, đừng giận nữa, chúng ta là bạn tốt, cậu tha thứ cho tớ đi...”
Vệ Uyển Nhi không chịu nổi nữa.
Cả hai đều trầm trọng quá, mỗi cái tát một dấu hằn lên mặt, khuôn mặt của họ phồng lên, máu gần như rỉ ra từ khóe miệng. Vương Hán đã nói gì, sao lại khiến bọn họ quá đà như vậy.
“Hai người đừng như vậy, An Ni, đừng tát nữa”, Vệ Uyển Nhi phức tạp nói, thở dài: “Lý Đại Kiều, hy vọng anh đối xử tốt với An Ni”.
“An Ni, nể tình bạn thân của chúng ta, lần này mình tha thứ cho cậu, sau này bớt liên lạc đi”.
Dương An Ni vẫn cứ khóc ròng, không nói nên lời.