Hàng nhái cao cấp?
Vương Hán đang định nói gì đó thì lại bị Vệ Uyển Nhi cắt ngang, ngữ khí có chút lãnh đạm: "Vương Hán, không nói những chuyện này nữa, không phải anh đói sao, gọi đồ ăn trước đi".
"Được", trong lòng Vương Hán vui như nở hoa, còn nhớ mình đói bụng, vợ mình đúng là tốt thật!
Lý Đại Kiều liền tức giận nghiến răng ken két.
Người phụ nữ xuất sắc như Vệ Uyển Nhi sao lại lấy một tên quê mùa thế này chứ, đúng là bông hoa nhài cắm bãi phân trâu, món ngon lại bị dâng lên cho heo ăn!
"Xin hỏi anh Vương đang công tác ở đâu?", Lý Đại Kiều vẻ mặt mỉa mai: "Mặc trang phục 500 tệ một bộ, gia cảnh của anh Vương chắc cũng chẳng ra sao, anh là chồng của cô Vệ, cũng coi như là bạn của An Ni, nếu như muốn tìm công việc thì có thể đến ứng tuyển ở công ty nhà tôi, lương tháng hai mươi ngàn cũng không thành vấn đề".
An Ni ngồi bên cạnh nhìn Lý Đại Kiều, rồi lại liếc nhìn quan sát gương mặt từ từ như được phủ một lớp sương lạnh của Vệ Uyển Nhi, trong lòng không khỏi mừng thầm.
Vệ Uyển Nhi xinh đẹp hơn cô ta, trong lòng cô ta biết rõ, càng là bạn thân thì càng dễ nảy sinh so sánh đố kỵ. Cô ta phương diện nào cũng không bằng được Vệ Uyển Nhi, lúc này thì hay rồi, Vệ Uyển Nhi lại lấy một người chồng quê mùa, còn bạn trai của cô ta thì là người thừa kế của công ty thương mại Lý Thị, về điểm này thì cô ta hơn Vệ Uyển Nhi một trăm lần!
"Đúng vậy, đúng vậy", An Ni càng nghĩ càng vui, ở bên cạnh thêm dầu vào lửa, nói: "Uyển Nhi, cậu cũng không làm việc ở công ty nhà cậu, nhưng có thể sắp xếp một vị trí cho Vương Hán mà, ăn mặc thế này ra ngoài trông bủn xỉn biết bao. Thân là bạn thân của cậu, tớ cũng cảm thấy mất mặt thay cho cậu".
Tâm trạng của Vệ Uyển Nhi càng tệ hơn, rõ ràng là Vương Hán thực sự không có điểm nào để đáp trả được, muốn phản kích cũng không biết mở miệng thế nào. Cũng không thể nói, anh ta và tôi là vợ chồng trên hợp đồng, bỏ tiền ra thuê về diễn kịch, đúng không?
"Cô Vệ", Lý Đại Kiều nhìn chằm chằm Vương Hán, thấy anh cũng chẳng tỏ ra tức giận, vẻ mặt vẫn tươi cười thì càng khẳng định Vương Hán là một tên ăn bám, hắn ta lại càng ngồi thẳng lưng ưỡn ngực hơn, liếc mắt nhìn Vương Hán rồi nói: "Xem ra mắt nhìn của cô Vệ cũng chẳng ra sao, tìm được người chồng quá kém cỏi. Anh Vương, anh đừng hiểu nhầm, tôi không có ý nói anh là rác rưởi, nhưng nhân viên dọn rác ở thương mại Lý Thị chúng tôi mỗi tháng cũng được hơn mười nghìn tiền lương đó".
Vương Hán cười ha hả, đang định nói thì An Ni lại giành nói trước: "Uyển Nhi, không phải tớ nói cậu, cậu kết hôn thì đương nhiên tớ phải chúc cậu hạnh phúc, nhưng cậu tự nhìn mà xem, cậu tìm người thế nào vậy chứ?"
Cô ta vốn vẫn có chút tò mò về Vương Hán, nhưng lúc này đến nhìn cũng không thèm nhìn nữa, quay sang khuyên nhủ Vệ Uyển Nhi: "Nghe tớ nói, cậu mau chóng ly hôn với cái người tên Vương Hán này đi, cậu Trịnh không phải vẫn luôn theo đuổi cậu sao? Gả cho cậu Trịnh tốt hơn bao nhiêu. Mặc dù cậu Trịnh có hơi đào hoa, nhưng đối xử với cậu rất tốt mà, lần trước anh ấy còn mời tớ ăn cơm, bảo tớ khuyên cậu..."
"Trịnh Đông Dương cho cậu bao nhiêu lợi ích? Trước đây cậu còn khuyên tớ ít sao?", Vệ Uyển Nhi nhíu mày, sắc mặt trở nên lạnh lùng: "Tớ đã nói rồi, tình yêu và hôn nhân đều là những việc thiêng liêng, được tạo dựng trên nền tảng tình cảm chân thành, không có bất cứ liên quan nào với tiền tài. Nếu như cậu muốn tiếp tục chủ đề này thì ngại quá, tớ và Vương Hán còn phải dùng bữa, mời hai người rời đi giùm".
An Ni sững sờ chốc lát, sắc mặt lập tức thay đổi, cười khẩy nói: "Vệ Uyển Nhi, tớ là vì tốt cho cậu, cậu lại không nhìn ra được người nào có lòng tốt, còn muốn đuổi tớ đi sao? Cả thành phố Yên Kinh này có ai là không biết việc kinh doanh nhà cậu là dựa vào nhà họ Trịnh chứ, bây giờ cậu lại kết hôn với cái tên quê mùa này, tớ sẽ chống mắt lên xem việc làm ăn nhà cậu sẽ ra sao!"
"An Ni, đừng tức giận", Lý Đại Kiều vô ý như cố ý liếc nhìn Vệ Uyển Nhi, ánh mắt ẩn chứa sự nồng nhiệt, giọng nói lập tức thay đổi: "Tập đoàn Trịnh Thị không hợp tác với nhà họ Vệ thì vẫn còn Thương mại Lý Thị nhà anh nữa mà, quan hệ giữa em và cô Vệ tốt như vậy, mọi người tìm cơ hội ngồi riêng với nhau, cũng không phải là việc không đàm phán được".
Vương Hán nháy mắt hiểu ra ý đồ của Lý Đại Kiều.
Tên khốn này còn khốn nạn hơn cậu Trịnh, đã có An Ni rồi mà vẫn còn ý đồ với Uyển Nhi!
"Dương An Ni", Vệ Uyển Nhi cũng không ngốc, sắc mặt tái đi: "Nể tình bạn thân tớ cũng khuyên cậu một câu, cái người họ Lý này cũng không phải hạng tốt đẹp gì đâu, tốt nhất cậu nên tránh xa anh ta một chút, đến lúc thiệt thân thì đừng trách tớ không nhắc nhở cậu!"
Dương An Ni xách chiếc túi LV trên mặt bàn lên, hung hăng trừng mắt lườm Vệ Uyển Nhi, thuận tiện liếc xéo Vương Hán rồi nói: "Vốn đang có tâm trạng tốt, vậy mà đều bị các người hủy hoại hết rồi! Đại Kiều, chúng ta đổi sang nhà hàng khác. Vệ Uyển Nhi, chúng ta sau này không ai còn quen biết ai nữa, tôi đúng là mù mắt nên trước đó mới coi cậu là bạn thân tốt nhất!"
Lý Đại Kiều cũng đứng lên theo, lấy ra một tấm danh thϊếp in chữ vàng đặt trước mặt Vệ Uyển Nhi, rõ ràng không có ý tốt nói: "Cô Vệ, chuyện hợp tác cô có thể suy nghĩ thêm, tôi đợi điện thoại của cô".
Nói xong thì vẻ mặt khinh thường liếc nhìn Vương Hán một cái, sau đó cùng Dương An Ni rời khỏi nhà hàng.