Chương 20: Lưu Lạc Trên Hòn Đảo Tình Yêu (P 2)

Sự việc diễn biến quá nhanh,Vĩnh Trung chỉ biết đứng nhìn con tàu mang theo Gia Ngân chìm sâu xuống dòng nước.

_"Gia Ngân,em đâu rồi......Gia.......Ngân ".Anh cố gắng ré thật to để cô nghe thấy,nhưng xung quanh anh giờ đây là những con sóng và dòng nước mênh mông đen tối mịt mù.

Vĩnh Trung cố gắng lặng xuống thật sâu tìm cô nhiều lần nhưng vô vọng,trời quá tối!.

Anh tự trách mình tại sao lại chỉ biết đứng nhìn,nước mắt anh tuôn ra trong những nỗi xót xa đến đắng lòng.

_Gia Ngân ơi.,tất cả là do anh,anh sai rồi....Lần này anh khóc,những giọt nước mắt tuôn rơi đến nghẹn ngào.

Trong tâm trí anh bây giờ,chỉ thấy hình ảnh cô xuất hiện một cách hồn nhiên vui vẻ....Anh thật lòng nhớ đến cô,nhớ rất nhiều......Mới hôm qua anh cùng cô đi trên bãi cát,cùng vui chơi đến nổi cười ra nước mắt.Thì hôm nay phải chấp nhận nghịch cảnh này.

Khuôn mặt anh bây giờ cũng không còn cảm thấy sức sống nữa.Vĩnh Trung đang cảm giác mình dần đuối sức.Anh nằm ngữa nhìn lên bầu trời đen tối để những con sóng mang anh đi theo cô.

Hình ảnh của cô thật là đáng yêu,bất giác anh nở một nụ cười, cho cuộc đời thật trớ trêu.

Vĩnh Trung khóc và thầm nói:

_"Gia Ngân ah.....Nếu có cơ hội,anh muốn được một lần yêu em thực sự.Anh xin lỗi,anh thật là một người ích kỹ vì đã không nghĩ đến tâm trạng của em."

Vĩnh Trung nhắm mắt lại,nước mắt vẫn chảy ra, hòa cùng theo dòng nước..

_Tạm biệt em,Gia Ngân"......

..Dòng nước đã mang anh đi thật xa......

Gia Ngân bị con tàu hút xuống dưới đáy biển thật sâu và tối đen......., trong cơn mê ấy...Gia Ngân mơ thấy mình đang nằm giữa dòng nước có ánh sáng đẹp diệu kì.Cô nhẹ nhàng mở mắt, ánh sáng ấy chiếu thẳng vào đôi mắt, rồi từ bàn tay đến thân hình cô.Nó đẹp một cách lung linh huyền ão.Cô nhìn ánh sáng ấy và nói:

_"Vĩnh Trung,từ khi gặp anh em mới biết được cuộc sống này,nó có ý nghĩa đối với em như thế nào.Em biết mình đã yêu,và yêu anh thật rồi... Từ lúc anh cứu lấy ba em đến khi anh hôn em lần đầu tiên,nó cho em cảm giác như muốn được hồi sinh và sống thêm một lần nữa.Cảm giác ấy thật ấm áp như trái tim của anh vậy.Em biết rằng hôn nhân của chúng ta chỉ là một bản hợp đồng,nhưng em vẫn cố giữ cái hạnh phúc mà em đang có trong tim mình,em sợ nó bay đi mất và vĩnh viễn sẽ không bao giờ tìm thấy được cái cảm giác ấy nữa....."

Gia Ngân nhìn vào ánh sáng đó,nó chiếu cho cô thấy những quá khứ bất hạnh,tuổi thơ mà cô đã từng gặp phải,nó còn cho cô thấy cái tình yêu ngây dại của mình.Những nụ cười khi bên anh,những câu nói anh nói với cô ấm cả tình người:

_"Nếu vậy,thì em nên trân trọng cảm xúc đó.Rồi một ngày nào đó,em sẽ gặp những điều tốt đẹp trong cuộc sống của mình.Anh tin chắc như vậy."

Ánh sáng ấy chiếu vào khuôn mặt anh.Vĩnh Trung nhìn cô mỉm cười.

_"Hãy nắm lấy tay anh, chúng ta sẽ về nhà,nơi mà ta sẽ sinh ra những đứa con đầu đời.Nắm lấy tay anh em nhé!",.........Anh giơ tay ra về phía cô.

Gia Ngân nhìn anh mỉm cười giơ tay lên nắm lấy tay anh,nước mắt của cô lăn dài trên bờ má bé bỏng cùng nước mắt với anh trôi theo dòng nước,hòa quyện thành một.......

Khoảng cách ấy đã không còn trong những giấc mơ của mỗi người....Tình yêu ấy thật đẹp và kì lạ.Dù mai sau có thế nào đi chăng nữa....Sự dối trá,vô tâm hay những hiểu lầm đáng có.....Thì ánh sáng ấy sẽ mãi tồn tại trong giấc mơ của Gia Ngân,nó là minh chứng ột tình yêu đẹp.