Tất cả chữ trên hợp đồng đều được viết bằng mực đỏ tươi. Nền giấy màu đen nhưng chữ lại có màu đỏ như máu trông thật kinh tởm.
Trần Minh không tự chủ được mà đưa tờ giấy lên mũi ngửi. Đồng tử hơi co rụt lại, là mùi máu tươi!
Tay hắn khẽ run, tim bắt đầu đập nhanh.
Máu ư? Thật sự được viết bằng máu sao? Trần Minh cố nén buồn nôn rồi đọc toàn bộ hợp đồng và không phát hiện ra điều gì bất thường. Cuối cùng hắn nhìn vào mục ký tên và phân vân.
Số tiền 1 tỷ đủ để phẫu thuật cho mẹ hắn, thậm chí còn có thể thay đổi cuộc sống hiện tại của hắn.
Nhưng rốt cuộc là livestream về thứ gì?
Đúng lúc này, người đàn ông trong video lên tiếng:
"Theo tôi được biết, hiện tại mẹ của anh đã không thể chịu đựng thêm được nữa. Nếu không có đủ chi phí để phẫu thuật thì e rằng mẹ anh sẽ sớm chầu trời thôi."
Trần Minh nắm chặt tay và nghiến răng. Quả thực mẹ hắn đang cần tiền để phẫu thuật. Nghĩ đến đây, hắn không chần chừ được nữa, trực tiếp cầm bút bi viết tên mình ở mục dưới cùng của bản hợp đồng.
Vừa viết xong thì một cảnh tượng kỳ dị đột nhiên hiện ra trước mắt hắn.
Tất cả chữ trên hợp đồng chuyển sang màu đỏ đậm rồi dần dần thấm vào tờ giấy. Trong nháy mắt toàn bộ chữ đều biến mất.
Trần Minh trố mắt nhìn, hắn không tài nào tin nổi cảnh tượng vừa xảy ra.
Giờ khắc này toàn thân hắn ớn lạnh, phải giải thích chuyện này như thế nào đây?
Trên đời này thực sự có ma sao?
Trần Minh bắt đầu cảm thấy hối hận.
Người đàn ông trong video đang cầm một bản hợp đồng trên tay, hình như chữ ký trên đó chính là của Trần Minh. Người đàn ông nhìn bản hợp đồng rồi nhếch miệng một cách kỳ dị như thể hắn đang cười. Tiếp đó hắn nói bằng giọng gay gắt và khó chịu:
"Chúc mừng anh đã ký hợp đồng thành công và chính thức trở thành streamer của nền tảng livestream lúc nửa đêm. Sau đây tôi muốn cho anh một lời khuyên. Hãy sống thật tốt! Miễn là anh còn sống thì anh sẽ có được mọi thứ mà anh muốn."
Dứt lời, video kết thúc.
Màn hình máy tính tự động trở lại bình thường như trước đó. Trần Minh liếc vào góc dưới bên phải và nhấp vào mục quản lý tin nhắn cá nhân nhưng hộp thư hoàn toàn trống rỗng và không có bất cứ thông tin gì.
Nếu không phải trong tay đang cầm tờ giấy màu đen thì có lẽ Trần Minh sẽ nghĩ những chuyện vừa xảy ra chỉ là một giấc mơ.
Đây có phải là sự thật không?
"Tinh tinh!"
Điện thoại đột nhiên rung lên, Trần Minh cầm lên nhìn thì thấy có một tin nhắn, hắn liền bấm vào.
"Dịch vụ banking: Vào lúc 18h28 ngày 1 tháng 12, tài khoản có ba số cuối là 926 đã chuyển cho bạn số tiền là 1 tỷ đồng. Số dư hiện tại của bạn là 1 tỷ 50 triệu đồng."
Trần Minh xem đi xem lại tin nhắn nhiều lần và sững sờ. Đó là sự thật! Hóa ra 1 tỷ đồng đã được chuyển vào tài khoản của mình!
Khi đó, toàn bộ căng thẳng của hắn đều bị quét sạch. Tảng đá đè nặng trong lòng bấy lâu đã được gỡ bỏ. Mặc kệ là xảy ra chuyện gì, chỉ cần mẹ hắn không sao thì hắn yên tâm rồi.
Hắn vội vàng xuống lầu và bắt một chiếc taxi rồi đi thẳng đến bệnh viện để thanh toán viện phí cho mẹ.
Không khí mùa đông thật lạnh lẽo, bầu trời xám xịt toàn mây mờ. Trần Minh vội ra ngoài mà quên không mặc áo khoác, hắn run lẩy bẩy lên vì lạnh. Hắn bị 1 tỷ làm mờ mắt nên dường như đã quên hết những việc kì dị xảy ra trước đó.
Chẳng mấy chốc, hắn đã tới bệnh viện. Trần Minh bước đến trước mặt y tá ở quầy lễ tân và nói:
"Tôi đã gom đủ tiền rồi, mau lập tức sắp xếp phẫu thuật cho mẹ tôi đi!"
Nữ y tá ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt rồi nhanh chóng nhận ra Trần Minh và gật đầu nói:
"Được! Chúng tôi lập tức bắt đầu chuẩn bị ca mổ. Mời anh theo tôi để thanh toán viện phí."
Chẳng mấy khi có cơ hội sở hữu 1 tỷ trong tay, nhưng chỉ trong nháy mắt số tiền đã bị tiêu sạch.
Nhưng bây giờ Trần Minh mới thực sự yên tâm. Hắn đứng dậy và đi lên lầu gặp mẹ.
Trong phòng, một người phụ nữ trung niên có dáng vẻ gầy gò xanh xao đang nằm truyền thuốc trên giường bệnh. Thời gian đã để lại dấu vết trên gương mặt bà nhưng có thể thấy, dường như bà là một mỹ nhân khi còn trẻ.
Nhìn thấy cảnh này, Trần Minh không thể kiềm lòng mà lập tức rơi nước mắt.
"Mẹ, con vô dụng… Nhưng con hứa sẽ giúp mẹ nhanh chóng khỏe lại…"
Trần Minh gục đầu xuống giường, trong lòng cảm thấy thật tội lỗi. Cả tháng qua hắn chẳng có đêm nào yên giấc, mở mắt ra là chỉ muốn tìm cách kiếm tiền để trang trải chi phí sinh hoạt và chữa bệnh cho mẹ. Chi phí phẫu thuật lớn đến nỗi hắn không thể thở được, nhiều lúc tưởng chừng như sắp gục ngã.
"Ding dong."
Lúc này điện thoại di động bỗng hiện lên một tin nhắn: "Anh Trần Minh, thiết bị livestream của anh đã đến. Xin hãy làm quen với nó và chuẩn bị cho buổi livestream đêm nay."
Không biết từ lúc nào, trên màn hình điện thoại của hắn đã xuất hiện một ứng dụng livestream có biểu tượng ngôi nhà ma màu đen. Sau khi nhấp vào, hắn phát hiện ra điện thoại đã tự đăng ký cài đặt và ghim ứng dụng trên màn hình nền.
Hắn loay hoay tìm cách gỡ cài đặt nhưng lại phát hiện ứng dụng này giống như một phần mềm chức năng đi kèm với điện thoại nên không thể gỡ bỏ.
Hết việc này đến việc khác, toàn là những việc kỳ lạ khiến Trần Minh thực sự lo sợ.
Không phải hắn muốn nuốt lời, chỉ là hắn cảm thấy bản thân đang bị ràng buộc. Nền tảng livestream này dường như biết quá nhiều chuyện về Trần Minh. Trần Minh không chắc họ sẽ trừng phạt hắn ra sao nếu hắn không chịu thực hiện nhiệm vụ được giao.
Trần Minh mở ứng dụng tin nhắn văn bản lên, quả nhiên tin nhắn trước đó đã biến mất và không để lại bất kỳ dấu vết nào. Làm thế quái nào mà nó hoạt động được như vậy? Một loại virus sao?
Vừa về đến nhà Trần Minh đã nhìn thấy một gói hàng ở cửa. Hắn cau mày lôi kiện hàng vào trong rồi lấy một cái kéo để mở nó ra.
Gói hàng được bọc không quá chặt nên mở ra khá dễ dàng. Bên trong là một số thiết bị dùng để quay phim.
Một chiếc máy quay đeo vai và một gậy chụp ảnh tự sướиɠ. Còn có thêm một micro thu âm không dây và một camera ngụy trang siêu nhỏ.
Những thiết bị quay chụp này nhìn rất xịn sò, chắc chắn toàn là hàng đắt tiền. Trần Minh cầm lên dùng thử rồi gật đầu tấm tắc khen: "Đúng là thiết bị cao cấp."
Xem ra kênh livestream này cũng khá chịu chi, chỉ riêng một bộ đồ nghề quay chụp cũng có giá trị ít nhất là 100 triệu.
"Ủa cái này dùng sao ta?"
Khi Trần Minh cầm máy quay lên thì đột nhiên phát hiện bên ngoài máy trông hơi cũ kỹ một chút, thậm chí bên trong còn có một đoạn video được quay từ trước. Hắn không khỏi nhíu mày rồi kiểm tra các trang thiết bị khác một lượt. Quả nhiên là tất cả chúng đều dính một ít máu! Hình như chúng vẫn chưa được lau sạch.
Hắn hít một hơi thật sâu. Dù trong lòng muốn vứt luôn đống đồ kỳ quái này đi nhưng Trần Minh lại hơi e ngại không dám.
Hắn trực tiếp mở video được lưu trong máy ảnh ra. Thời gian quay video rất ngắn, chưa đầy nửa phút.
Trần Minh nghiêm túc xem video. Người quay video để camera trên cổ, người này chạy rất nhanh nên ống kính rung lắc dữ dội, kèm theo đó là tiếng thở gấp gáp như thể đang bị thứ gì đó đuổi theo phía sau lưng.
Nhìn quanh cảnh trong video, có vẻ như đây là một bệnh viện bỏ hoang, vì chung quanh toàn là giấy vụn, băng gạc và kim tiêm y tế.
Tuy video rung lắc nhưng vẫn có thể nhìn thấy những dòng chữ loang lổ được viết bằng máu ở trên tường. Chữ viết lớn nhỏ không đồng đều, mỗi chữ đều chứa đầy sự oán hận. Dọc theo hành lang là đống bàn ghế đổ nát và lộn xộn. Thậm chí còn có thể nhìn thấy rất nhiều l*иg sắt chứa đầy tóc và quần áo nhuốm máu.
Trần Minh xem kỹ mọi thứ trong video rồi nhíu mày thật chặt. Nơi này không hẳn là bệnh viện đâu.
"Hừ hừ…"
Người quay phim thở hồng hộc, giọng nói cũng dần trở nên rõ ràng hơn. Có thể nghe ra được người cầm máy quay là đàn ông.
Lúc này, sau lưng truyền đến một tiếng rít dài. Âm thanh chói tai tới mức không thể hình dung được, giống như tiếng xương gãy cọ xát với mặt đất.
Người đàn ông không quay đầu lại mà điên cuồng chạy về phía trước. Hàng lang cũng không dài lắm, vừa chạy tới góc cầu thang thì hắn không hề do dự lập tức nhảy xuống.
Người này chạy rất nhanh vì vậy camera cũng bị rung lắc nghiêm trọng.
Trần Minh xem đến đây thì thấy hơi kỳ lạ, có thể người đàn ông này là một vận động viên điền kinh chuyên nghiệp, bởi vì hiếm có người bình thường nào chạy được tốc độ nhanh như vậy.