Chương 14: Nghi ngờ!

Khóe miệng giật giật, nữ ma đầu này xem Conan để lên kế hoạch gϊếŧ mình sao?

Nghĩ đến đây Trần Minh chợt nhận ra khu chung cư rối vẫn còn rất nhiều điểm đáng ngờ. Thứ nhất, chủ nhân của khu chung cư đã chết dưới tầng hầm từ lâu, vậy người mà Trân Nhi gặp là ai?

Thứ hai, chủ nhân khu chung cư chính là người lên kế hoạch thu nhập các linh hồn, nhưng bà ta đã chết vậy ai là người thực sự đứng sau chuyện này?

Thứ ba, chẳng phải cha của cô bé lolita đã chết và biến thành oán hồn sao? Tại sao từ đầu đến cuối Trần Minh không thấy ông ta xuất hiện?

Điểm mấu chốt là, bốn sinh viên trẻ tuổi lấy đi đống con rối lúc đầu, tới giờ họ vẫn chưa quay lại, không biết tình trạng của họ lúc này ra sao?

Đột nhiên sắc mặt Trần Minh tái nhợt, hắn vội vàng đến trước máy vi tính và cẩn thận tìm kiếm thông tin về gia cảnh của Kim Linh.

Hắn phát hiện ra rằng, Kim Linh còn có một người em gái tên Trân Nhi nhưng cô ấy đã bị bắt cóc và mất tích từ nhiều năm trước, đến nay vẫn chưa tìm lại được.

Thấy vậy, Trần Minh chợt rùng mình.

Nhìn lại Kim Linh, hắn phát hiện ra cô vẫn đang xem Thám tử lừng danh Conan và câu thoại kinh điển bất ngờ vang lên từ tivi: "Sự thật chỉ có một…"

"..."

Bỏ đi, không hỏi nữa.

Lúc này hắn mới hiểu tại sao nền tảng chỉ đánh giá nhiệm vụ hoàn thành được 60%. Có lẽ chung cư này không đơn giản như hắn tưởng tượng.

Nghĩ đến đây, Trần Minh bấm số điện thoại mà cảnh sát Mục đã cho hắn trước đó rồi trực tiếp gọi.

"Alo, có chuyện gì vậy chàng trai trẻ?" Mục Thanh hỏi.

Trần Minh do dự một chút rồi nói: "Chú Mục, phiền chú để ý tới bốn sinh viên hôm qua rời khỏi chung cư rối, có thể bọn họ đang gặp nguy hiểm!"

"Chính là bốn thanh niên trẻ tuổi xuất hiện trong phiên live hôm qua đúng không?"

"Đúng vậy."

"Được, chú hiểu rồi. Chung cư đã bị niêm phong, cháu yên tâm đi." Mục Thanh trả lời.

Trần Minh cúp điện thoại, sau khi suy nghĩ một lúc thì quay qua hỏi Kim Linh: "Chung cư rối vẫn còn cất giấu thứ gì đó đúng không?"

Kim Linh im lặng vài giây rồi gật đầu, kế đó phớt lờ hắn và tiếp tục xem Conan.

Trần Minh cũng không nghĩ nhiều nữa, dù sao có suy nghĩ thêm cũng không được ích gì, quan trọng là phải sống sót đến cùng.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, mùi tanh trên người đã biến mất, hắn thay một bộ trang phục chỉnh chu rồi bắt taxi đến thẳng bệnh viện.

Kim Linh nhìn thấy Trần Minh rời đi thì lon ton chạy theo và hòa vào bóng của hắn.

Bóng tóc đã dài hơn lần trước rất nhiều, thân hình có vẻ cũng dần biến đổi nhưng không quá rõ ràng.

Trên giường bệnh, mẹ hắn đang nằm ngắm nhìn Triệu Nhã. Ánh mắt bà tràn đầy sự trìu mến, thậm chí còn cảm nhận được bà yêu thương Triệu Nhã hơn cả con trai.

"Mẹ, mẹ tỉnh rồi à?" Trần Minh cố che giấu cảm xúc và tiến về phía mẹ ân cần hỏi.

Mẹ hắn ngẩng đầu liếc nhìn một cái rồi nói: "Nhỏ tiếng một chút kẻo đánh thức con dâu ngoan của mẹ. Cảm ơn con còn nhớ đến mẹ. Biết thế mẹ không nên sinh con ra, thà sinh ra quả trứng ăn cho rồi…"

Trần Minh khịt mũi nói: "Không có con thì lấy đâu ra con dâu tốt cho mẹ? Huống chi không phải con đã đến thăm mẹ rồi hay sao?"

Dứt lời hắn đi đến bên giường bệnh. Nhìn vẻ mặt Triệu Nhã có chút tiều tụy, trong lòng hắn không khỏi áy náy và nhẹ nhàng hỏi: "Bác sĩ nói thế nào?"

Bà Hà trả lời: "Mẹ già rồi nên thân thể bị suy nhược."

Trần Minh trợn tròn mắt nói: "Mẹ, mẹ bao nhiêu tuổi rồi? Trông mẹ chỉ như mới 30 tuổi thôi. Con thấy nếu mẹ chịu ăn uống tẩm bổ thì chả khác gì thiếu nữ đôi mươi."

Bà Hà chẳng biết nên khóc hay cười bèn nói: "Cái thằng quỷ này, chỉ giỏi trêu chọc mẹ!"

Đột nhiên bà nhìn thấy vết hằn màu đen trên cổ Trần Minh, sắc mặt lập tức thay đổi: "Cổ của con bị sao vậy?"

Trần Minh sờ sờ vết hằn rồi chẳng biết phải nói gì. Tắm rửa chỉ có thể tẩy sạch máu tanh nhưng không thể xóa mờ được vết thương.

"À, không sao đâu. Lúc con đi xe máy không cẩn thận bị ngã một cái, thế là dây mũ bảo hiểm thiết vào cổ thành ra có vết hằn như vậy. Nhưng con không sao đâu, mẹ đừng lo nha." Trần Minh lấy chăn đắp lên người Triệu Nhã và không dám nhìn thẳng vào mặt mẹ.

Bà Hà và Triệu Nhã đều tinh ý như nhau nên Trần Minh thường không dám nói dối trước mặt họ.

Bà Hà không chút nghi ngờ, ngược lại còn nói: "Đi từ từ thôi, đi nhanh như vậy làm gì? Phải chú ý an toàn chứ?"

"Vâng, vâng con biết rồi." Trần Minh gật đầu ứng phó rồi thở phào nhẹ nhõm. Xem ra lần sau phải chú ý hơn để không bị nghi ngờ.

"Được rồi, con mau đưa con bé về đi, trông nó có vẻ mệt mỏi." Bà Hà nhìn Triệu Nhã đang say ngủ rồi nói tiếp: "Nếu có thể thì mẹ không cần sinh con trai, sinh một đứa con gái ngoan ngoãn dịu dàng như Triệu Nhã là mãn nguyện rồi."

Trần Minh trợn tròn mắt nói: "Mẹ! Mẹ nói nữa con dỗi đấy!"

"Cho nên con nhất định phải lấy Nhã làm vợ nha. Mẹ chắc chắn con không tìm được đứa nào tốt hơn con bé đâu, con phải biết trân trọng nó nha."

"Mẹ à, nếu phải chọn giữa con với Nhã thì mẹ chọn ai?" Trần Minh nghiêng đầu hỏi.

Bà Hà không nghĩ ngợi lập tức nói thẳng: "Tất nhiên là chọn Nhã rồi."

Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là mẹ hắn!

Sau khi thanh toán các chi phí điều dưỡng, Trần Minh đưa Triệu Nhã rời khỏi bệnh viện và đến một nhà hàng.

Nhìn cô còn đang ngái ngủ, hắn mỉm cười và gắp một ít thịt vào bát cô rồi nói: "Em gầy quá, ăn nhiều vào, mập một chút nhìn mới dễ thương."

Triệu Nhã ngước mắt lên nhìn, nói: "Ừ, dễ thương nhưng là dễ thương người khác. Đàn ông các anh chỉ giỏi lươn lẹo."

"Khụ khụ." Trần Minh không nói gì mà cúi đầu ăn cơm.

Thời gian hai người ở bên nhau không nhiều nên cơ hội thân mật cũng rất ít. Nhưng trải qua việc lần này hiển nhiên cũng thân thiết thêm một chút.

Trước khi đi, Triệu Nhã nhìn vết hằn trên cổ Trần Minh, trong mắt hiện lên mấy tia lo lắng, nói: "Em biết anh đang che giấu chuyện gì đó. Dù anh không nghĩ cho em thì cũng nên nghĩ cho bác Hà. Bác đỡ lớn tuổi rồi và chỉ có mỗi mình anh là con, anh nên chăm sóc tốt cho bản thân mình nha."

Trần Minh nghe vậy trong lòng cảm thấy ấm áp vô cùng, hắn tiến lên ôm chặt lấy cô và khẽ nhắm mắt cảm nhận mùi hương ngọt ngào cùng nhiệt độ cơ thể ấm áp của Triệu Nhã.

"Yên tâm, anh không sao đâu." Hắn nhẹ nhàng nói vào tai cô.

Triệu Nhã hơi đỏ mặt, cô đưa tay định đẩy hắn ra nhưng lại thôi và để mặc hắn ôm lấy mình.

Hai má ửng hồng trông thật đáng yêu, khuôn miệng nhỏ xinh thỏ thẻ nói: "Người ta đang mình nhìn đó."

"Người ta nhìn thì kệ người ta, anh không quan tâm."

"Thôi đi."

Triệu Nhã đẩy hắn ra rồi chạy dọc theo con đường hướng về nhà.

Sau khi đưa Triệu Nhã về nhà, Trần Minh tìm thấy một tờ báo cũ rồi nhấc máy gọi vào số điện thoại trên đó.

"Xin chào, bạn có phải là biên tập Lương hay không?"

"Vâng, là tôi đây." Giọng nói ở đầu dây bên kia hơi già nhưng vẫn khá vang và có uy lực.

Lương Nguyên Bảo từng là một người lính khi còn trẻ và đã mở một tòa soạn báo nhỏ ở Long Thành sau khi giải ngũ. Nhưng tòa soạn nhanh chóng đóng cửa chỉ sau một thời gian ngắn hoạt động.

"Xin lỗi cho tôi hỏi, ông có biết bà lão nào tên Phạm Di không?" Trần Minh nói.

"Không biết." Người ở đầu dây bên kia nói xong liền lập tức cúp máy.

Nhìn vào số điện thoại, Trần Minh trầm mặc suy nghĩ một lúc rồi trở về nhà một mình. Mẹ hắn vừa trải qua một cuộc phẫu thuật và đang trong quá trình hồi sức nên hắn còn rất nhiều việc phải giải quyết.

Trong phòng tắm, sau khi rửa mặt bằng nước lạnh, Trần Minh đến trước máy tính rồi suy nghĩ cẩn thận về vụ cháy ở khu chung cư từ 30 năm trước. Tiếp đó hắn quyết định viết một cuốn tiểu thuyết về những gì mà bản thân đã trải qua trong mấy ngày nay.