Chương 10: Anh ơi em đói!

Trần Minh nhìn thấy Kim Linh thì vô cùng hoảng sợ, toàn thân cứng đơ như tượng.

Camera trên cổ áo cũng quay được cảnh này. Trong phòng phát live vẫn còn rất nhiều người xem, nhìn thấy cảnh này họ lập tức tỉnh ngủ. Rốt cuộc là diễn hay thật?

Trần Minh không quan tâm đến những chuyện trong phòng live, hắn cố đè nén nỗi sợ và siết chặt thanh đoản kiếm gãy trong tay. Ma nữ trước mặt cứ nhìn chằm chằm vào mắt hắn, không biết trong lòng ả đang nghĩ gì.

"Tôi có thể giúp cô. Có thứ gì đó đang điều khiển cô đúng không?" Trần Minh buộc mình phải bình tĩnh và run rẩy nói.

Sau khi tổng hợp hết tất cả thông tin tìm kiếm được, Trần Minh lập tức nghĩ ra một điểm rất quan trọng sau khi loại bỏ hết các tình tiết gϊếŧ người thông thường.

Căn hộ rối này cứ sáu năm lại có một vụ gϊếŧ người vì vậy hồn ma bị phong ấn trong các con rối. Những hồn ma này bị giam giữ từ ngày này qua ngày khác nên không thể siêu thoát được. Chỉ trong nháy mắt Trần Minh đã có được câu trả lời, căn hộ này thực sự có quá nhiều thứ bí ẩn!

Kim Linh không đáp lại mà chỉ đăm chiêu nhìn hắn. Điều này khiến hắn cảm thấy lạnh sống lưng, hắn không chắc mình có đoán đúng hay không nhưng tình thế hiện tại thật quá bất lợi. Hắn không thể không đề phòng ma nữ mọi lúc mọi nơi, chỉ cần lơ là một chút thì rất có thể bị Kim Linh gϊếŧ chết ngay lập tức.

Đoản kiếm chỉ là vật phòng ngự bị động, hoàn toàn không thể chủ động tấn công. Nếu không thì trước đó hắn đã chẳng suýt bị bóp chết.

Kim Linh đồng ý với những gì mà Trần Minh nói, cô biến thành một dòng máu đen rồi chảy xuống chân Trần Minh và thấm vào bóng của hắn.

Con rối trên trần nhà cũng rơi xuống và nằm ngay bên cạnh hắn.

Trần Minh nhặt con rối lên, đột nhiên cảm thấy toàn thân lạnh buốt như băng.

"Tinh."

Chuông điện thoại vang lên, Trần Minh mở ra phát hiện bên ngoài phòng phát live có thêm một hộp thư tên Nhiệm vụ livestream cấp độ 1 sao: Ác mộng căn hộ rối.

Nhiệm vụ phụ bao gồm:

1.Món đồ chơi lang thang giữa đêm.

2.Tiếng cưa gỗ kỳ lạ dưới tầng hầm.

3.Xác chết.

4.Giúp oan hồn Kim Linh siêu thoát khỏi con rối.

Dường như hắn đã vô tình kích hoạt một thứ gì đó rất kinh khủng.

Trần Minh nhìn đống nhiệm vụ rồi tự thấy thương xót cho bản thân, rõ ràng là nền tảng livestream này đang muốn đẩy hắn vào cửa tử. Chỉ sợ rằng chưa cứu được Kim Linh thì hắn đã siêu thoát trước rồi.

Nhưng hắn không còn lựa chọn nào khác. Hắn tự hỏi nếu không hoàn thành nhiệm vụ thì nền tảng này sẽ trừng trị hắn như thế nào. Nghĩ lại đoạn phim chạy trốn khỏi bệnh viện trong camera, Trần Minh trầm mặc một lúc rồi thở dài, có lẽ hắn chính là người phải bỏ mạng tiếp theo.

Đã lãng phí quá nhiều thời gian rồi, hắn đứng dậy và bắt đầu sắp xếp mọi thứ.

Trân Nhi hoàn toàn không nhìn thấy ma nữ Kim Linh, cô chỉ thấy Trần Minh nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại một lúc lâu như người mất hồn rồi đột nhiên hắn lấy lại tinh thần. Cô còn tưởng rằng hắn đang suy nghĩ gì đó.

Khi Trân Nhi nhìn thấy Trần Minh tìm kiếm búa cầm tay, dao và dây an toàn trong ba lô thì không khỏi ngạc nhiên, hỏi: "Anh định làm gì?"

"Anh không có thời gian để giải thích với em." Trần Minh đem theo những thứ này và cầm thêm đèn pin rồi bắt đầu bước ra khỏi căn hộ.

Trân Nhi có hơi sợ hãi, vừa rồi con rối đột nhiên rơi xuống làm cô có chút giật mình. Cô nắm chặt váy ngủ rồi chạy tới bên cạnh Trần Minh hỏi: "Chị em tới rồi sao?"

Trần Minh quay đầu lại trầm mặc nhìn cô một lúc rồi nói: "Có rất nhiều chuyện em không biết và không cần biết. Em chỉ cần biết rằng chị ấy đối xử rất tốt với em, ngay cả khi trái tim cô ấy tràn đầy oán hận."

Sau khi nói chúc ngủ ngon, Trần Minh đóng cửa căn hộ lại và rời đi.

Giờ phút này, hắn có thể cảm nhận được thân thể lạnh lẽo của Kim Linh đang đè sát trên lưng hắn. Tóc cô xõa rũ rượi xuống vai hắn như thể sẵn sàng siết cổ hoặc bẻ gãy đầu hắn bất cứ lúc nào.

"Chị đừng xúc động quá nha." Trần Minh thở dài nói.

Dưới ánh đèn mờ ảo hành lang trông vẫn u ám như lúc mới vào. Nhưng không biết có phải do sự ảnh hưởng của Kim Linh hay không mà đèn điện bắt đầu chập chờn lúc bật lúc tắt.

"Toác!"

Một âm thanh vô cùng sắc nét vang lên, hành lang tối sầm lại.

Dường như Trần Minh đã sợ hãi đến nỗi không còn thấy sợ nữa và hoàn toàn miễn nhiễm với những cảnh tượng kinh dị này. Hắn bình tĩnh giơ đèn pin lên và từng bước tiến về phía trước mặt.

Xin hỏi còn điều gì đáng sợ hơn việc cõng một con ma nữ đi và lang thang vào ban đêm không?

Hắn chưa đi được bao xa thì vô tình giẫm phải một thứ gì đó.

Khi nhìn xuống, hắn thấy rằng đó là một con búp bê hình thỏ rất bẩn và cũ kỹ. Đám lông dài ướt sũng như vừa được nhặt ra từ bãi rác.

Trần Minh nhíu mày nhìn con búp bê, ai lại đặt con búp bê này ở đây nhỉ?

Đột nhiên hắn nhớ ra rằng một trong bốn nhiệm vụ có liên quan đến đồ chơi.

Trần Minh nhặt nó lên và xem xét tỉ mỉ nhưng không phát hiện được điều gì kỳ lạ, trông nó giống như một con gấu bông bình thường.

Không có lý nào lại tùy tiện vứt một món đồ chơi ở đây cả…

"Anh ơi… Anh có thể trả lại bé thỏ cho em được không?"

Một giọng nói lanh lảnh bất ngờ vang lên sau lưng hắn làm Trần Minh dựng hết cả tóc gáy.

Hắn chậm rãi quay đầu lại thì nhìn thấy một bé gái chừng bốn tuổi mặc váy lolita vô cùng xinh xắn đáng yêu. Không biết đứa bé xuất hiện sau lưng hắn từ lúc nào, Trần Minh thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng là ma.

"Em nhỏ à, sao muộn thế này rồi còn chưa đi ngủ?" Trần Minh đưa con thỏ cho bé gái lolita và hỏi.

Sau khi nhận lấy gấu bông, bé gái nhìn hắn bằng đôi mắt to tròn ngây thơ và nói: "Mẹ dặn hôm nay có rất nhiều người đến nhà nên phải cẩn thận để không bị bắt."

Trần Minh nhìn chằm chằm vào bé gái nhỏ xinh trước mặt và không cảm thấy cô bé có gì giống một con ma.

Nhưng hắn không biết rằng, trong phòng phát live lúc này, tài khoản Đạo Sĩ Núi Chung Nam đột nhiên để lại một bình luận: "Streamer mau chạy đi! Đây là một con ma nhỏ đáng thương!"

Thật không may là Trần Minh đã không đọc được lời khuyên này.

Hắn nói: "Mẹ em đâu? Anh đưa em về nhà nha?"

Bé gái lắc đầu và bĩu môi như thể không vui rồi chợt nghiêng người về phía trước. Cô bé dùng chiếc mũi nhỏ ngửi ngửi Trần Minh rồi làm ra vẻ khó hiểu: "Anh ơi, người anh thơm quá. Em… Em đói bụng rồi…"

Trần Minh không nghi ngờ gì. Nhưng khi hắn chớp mắt nhìn lại thì đồng tử đột nhiên giãn ra.

Trước mặt hắn không hề có bé gái lolita đáng yêu nào mà là một đứa trẻ toàn thân bỏng nặng với da thịt thối rữa và cái miệng rộng khổng lồ cùng hàng ngàn con giòi trắng đang bò nhung nhúc trên mặt. Một đôi mắt trắng dã nhìn chằm chằm vào Trần Minh. Không. Là nhìn chằm chằm vào cái bóng trên lưng hắn.

"Anh ơi, hình như trên người anh có đồ ăn ngon."

Toàn thân cô bé bê bết máu, đôi mắt chứa đầy sự sợ hãi và nói bằng giọng nhỏ nhẹ thánh thót.

Trần Minh nghe vậy thì hoảng hốt quay người bỏ chạy thục mạng.

"A!" Con ma nhỏ hét lên một tiếng đinh tai nhức óc. Trần Minh không dám quay đầu lại nhìn mà chỉ chạy trong vô thức. Chạy và không ngừng chạy. Trong nháy mắt chạy từ tầng bốn xuống tầng một. Tầng một chìm trong bóng tối, giữa hành lang là hai con rối. Hắn không biết ở đây đã xảy ra chuyện gì và kẻ nào đã đặt hai con rối này ở đây.