Chương 48

Lỗ hoa nhỏ bị mệnh căn to lớn của Bắc Minh Phong nới căng ra, Thời Tịch Ngọc cảm thấy có chút đau, cánh tay không nhịn được liền liên tục cào cáu vào tấm lưng trần của Bắc Minh Phong mà không ngừng khóc:"Đau....Trướng quá... Ah bên trong trướng quá...Anh.....Đừng mà..."

Tuy đây không phải là lần đầu của cô , nhưng vẫn rất đau ..!

Bắc Minh Phong rêи ɾỉ: "Ngoan, nhẫn nhịn chút, một lát sẽ hết đau thôi... Ah"

Tầng tầng lớp lớp thịt mềm đang hút hút cắn mệnh căn của anh, dòng nước mê hoặc dường như không cần tiền mua mà chảy thẳng ra ngoài.

Những đường gần xanh như đang vỡ ra, mồ hôi dữ

dội cố gắng kìm lại cơn hứng muốn được phun ra

tay Bắc Minh Phong nâng eo của Thời Tịch Ngọc lên,hoãn lại một vài nhịp thở, chín nông một sâu thúc vào rút ra, lúc đâm sâu còn thoáng ma sát hoa tâm mẫn cảm.

Thời Tịch Ngọc bị anh đâm đến cả người mềm nhũn, đôi gò bồng nhấp nhô theo nhịp điệu. Anh nhìn đôi gò bồng đang nhảy múa trước mặt mình, không chút khách khí mà ngậm vào trong miệng, cắи ʍút̼ chơi đùa.

Từng đợt kɧoáı ©ảʍ chiếm lấy mọi ngóc trong cơ thể cô. Thời Tịch Ngọc không ngừng rêи ɾỉ, vùng bụng dưới co thắt dữ dội. Cơn kɧoáı ©ảʍ đạt đến đỉnh điểm khiến Thời Tịch Ngọc như muốn phát điên, dịch thủy không ngừng tràn ra, giữa hai chân cô giờ đã ẩm ướt nhầy nhụa.

Toàn thân Thời Tịch Ngọc bây giờ nhạy cảm đến mức chỉ cần Bắc Minh Phong nhẹ nhàng đâm vào, sẽ tức khắc run rẩy co rút lại.

"A... Ưʍ... Anh…ưm ...."Thời Tịch Ngọc đưa tay nắm lấy cánh tay của anh, cầu anh chậm lại một chút, nhưng chưa kịp nói thì cô đã bị anh thúc đến cong cả người đạt đến cao trào cô hét lên chói tại "A"

Anh thuận theo, động thân hơn chục lần, cắm đến khi cô rùng mình, rồi phun ra một dòng chất lỏng đặc sệt màu trắng đυ.c thở hổn hển.

Rút mệnh căn ra khỏi cơ thể Thời Tịch Ngọc , Bắc Minh Phong ngồi dậy ôm lấy người cô đặt lên đùi mình, tay không ngừng lau đi những giọt nước mắt còn đang bám trên mặt cô, thì thầm:"Ngoan, không khóc nữa"

Thời Tịch Ngọc xấu hổ chui rút vào trong ngực Bắc Minh Phong, vòng tay qua eo ôm lấy người anh, đôi mắt man mát cô nhìn anh..

Anh ép người cô nằm xuống giường, thân anh đè lên thân thể cô, Bắc Minh Phong hôn lên cánh môi của ..



"Ưm… Anh buông tôi ra..

"Em lại muốn quyến rũ anh à..

"Không có, tôi thật sự mệt rồi mà..

"Nhưng anh muốn làm tới sáng cơ mà..

"Tôi không làm nổi đâu, anh như một con dã thú đấy.." cô chóp vào mũi anh và nói..

"Em nỡ nói chồng em như vậy à..

"Thì sao?

"Giờ muốn nữa, hay đi tắm đây..

"Đi tắm, tôi muốn đi tắm.." Thời Tịch Ngọc vừa cất lời thì tay cô choàng lên cổ anh , anh nhấc cô lên ôm lấy người cô vào phòng vệ sinh, lau chùi và thay đồ..

Hai thân thể quấn lấy nhau trong nhà vệ sinh một lúc sau cũng ra, anh đặt cô ngồi đỡ trên sofa ..

"Em ngồi đợi anh một xíu , anh thấy ga giường.." cô gật đầu với anh , miệng thì ngáp ngắn ngáp dài, cô đang rất buồn ngủ..

Anh loay hoay thấy ga giường thì cô đã ngã lưng xuống chiếc Sofa êm ái mà ngủ thϊếp đi , khi anh thay xong định đi lại bế cô , thì thấy cô đã ngủ , anh nhẹ nhàng bế cô lên giường ngủ cho thoải mái..

Bắc Minh Phong nhẹ nhàng hôn lên trán cô , sau đó nằm ôm cô và thϊếp đi một giấc..

—————————



Sáng hôm sau!

Cô đã ngủ tới tận trưa , anh đã thức từ sớm để chuẩn bị bữa sáng cho cô, anh kêu cô mãi cô vẫn cứ xoay qua xoay lại không thèm dậy..

"Dậy nào! Sáng rồi em muốn ngủ tới tận tối luôn à..

"Tôi mệt cả đêm rồi, anh không cho tôi ngủ một xíu được à..

"Tối ngủ tiếp, dậy nào..

Cô chừng mền kính cả người , anh đứng dậy kéo chiếc rèm cửa ra, anh nắng chiếc thẳng vào người cô, khiến cô khó chịu đến chói cả mắt .

"Bắc Minh Phong.." cô hét thật lớn và vẫn lì chùm mền lại ngủ..

"Chán không muốn nói.

Anh kéo chiếc chăn ra , để nó qua một bên , ẩm cô vào phòng vệ sinh, đánh răng rửa mặt thay đồ cho cô…

Anh đi ra lấy bộ đồ cho cô, đi vào thì thấy cô đang gục đầu vào gương mà ngủ , anh đập tắt lên trán mình, không biết miêu tả với cô bằng lời nào?

"Anh thật sự không để tôi ngủ thêm một chút được à..

"Em không được bỏ cử trưa nữa, dậy ăn đi rồi muốn ngủ bao nhiêu cũng được..

"Anh hứa đấy..

"Anh hứa..

"Vâng..