Chương 87. Chung sống

Một thời gian sau…

Tô Thu Vũ vẫn luôn ở biệt thự Tiêu gia, nhưng nay Tiêu gia đã không còn…

Cô tĩnh dưỡng tốt, cái bụng cũng đã lớn lên, tròn trịa.

Hôm nay cô muốn rẽ qua chợ, mua một chút đồ. Trên rạp hàng bày bán từng sản phẩm, trưng bày đẹp mắt. Chợ khá đông đúc.

“Đừng mua đồ ở đây, chúng ta đến siêu thị đi”

Trần Uy Bằng bên cạnh đưa ra ý kiến.

Thế nhưng Tô Thu Vũ không hề quan tâm anh lải nhải, cô tiến lên phía trước.

Trần Uy Bằng khẽ cười nhìn cô, trông vợ mình ôm cái bụng lớn tròn trịa đi lại trước mặt cũng thật dễ thương.

Kể từ sau đêm trong mộng kia, Trần Uy Bằng đã từ bỏ mặt mũi, tìm đến vợ. Mặc dù cô không hưởng ứng nhưng vẫn để anh ở lại.

Đến lúc quay về Tô Thu Vũ đã lựa được một giỏ đầy rau củ, Trần Uy Bằng vội giành lấy, sợ cô nặng.

“Vợ ơi, nên ăn thêm thịt nữa”

“Không được gọi vợ!” Cô quay lưng hung dữ nhắc

Trần Uy Bằng buồn bã cúi gằm, như một đứa nhóc làm sai chuyện bị người lớn mắng.

Tô Thu Vũ nhìn một màn này chẳng những không cảm động mà còn lạnh sống lưng, cô sợ. Làm ơn trả Trần Uy Bằng lạnh lùng lúc trước cho cô đi!

Cũng không còn cách nào khác, vẫn phải ghé đến gian hàng khác mua thêm thịt.

Lúc quay trở về mới phát hiện Trần Lâm Kiệt đang cùng Từ Tuấn chơi cờ với nhau. Còn Trần Uy Nhân bên cạnh không ngừng chỉ điểm:

“Ai za, Tiểu Lâm, đi như vậy chú Từ Tuấn sẽ nuốt mất vua cho mà xem”

“Ông đừng nói nữa! Để cháu!”

Lục Thiên từ trong nhà bếp bước ra:

“Lão gia, Từ thiếu gia, tiểu thiếu gia, món ngọt đã xong rồi!”

Tô Thu Vũ sắp trầm cảm đến nơi rồi, cô không chịu quay về kết quả bọn họ biến nơi này thành Trần gia phiên bản khác. Nhất thời không kìm được quay sang lườm Trần Uy Bằng:

“Anh…ngay hôm nay dọn khỏi đây đi”

“Sao lại thế?” Trần Uy Bằng bật chế độ diễn xuất lên, bắt đầu ấm ức: “Anh đã theo em từ thành phố A đến cái nơi xa xôi này mà. Em không đuổi bọn họ lại đuổi chồng mình sao?”

“Im đi, gớm chết được!” Làm sao cô có thể tiếp nhận được một tên Trần Uy Bằng xa lạ như vậy

Trần Uy Bằng quay về giao diện bình thường, ánh mắt sâu sắc nhìn cô:

“Anh không vô dụng, anh có thể giúp em xách đồ, có thể ôm em, hôn em, đi chợ cùng em, có thể ôm cả bảo bối nhỏ”

“Mấy cái đó…tôi cũng có thể tự làm mà”

Tô Thu Vũ ôm bụng qua chỗ Trần Lâm Kiệt. Cái bụng của cô đã lớn ra không ít, sao đau lưng quá:

“Bố, mọi người chơi cờ vui quá” Cô cười nói

Trần Uy Nhân vô cùng cưng chiều cô, kéo lấy tay cô:

“Con gái, ngồi xuống đi. Con đừng tức giận tên Trần Uy Bằng đó, để nó tự sinh tự diệt ha.”

Trần Uy Bằng nghe thấy bố cũng muốn bỏ rơi mình liền gào cổ:

“Bố, rốt cuộc ai mới là con bố?”

Cách đây vài tháng anh cũng có hỏi câu này rồi, câu trả lời cũng đã rõ. Trần Lâm Kiệt và Từ Tuấn hả hê nhìn Trần Uy Bằng:

“Chắc là chú bị ra rìa rồi”

***

Trần Uy Bằng ngồi trong phòng, tay cầm bút tạo ra rất nhiều nét uốn lượn trên giấy. Tô Thu Vũ ngồi bên chán nản nhìn. Hà tất gì cô phải ở đây nhìn anh làm việc chứ?

Đôi chân mày thanh tú, cái mũi cao, đôi mắt phượng, Tô Thu Vũ chỉ tranh thủ nhìn mãi mấy điểm kia. Sao dạo này cô lại thích nhìn khuôn mặt Trần Uy Bằng như vậy chứ?

“Sao thế? Nhìn không thỏa mãn được có cần anh hôn em mấy cái không?” Trần Uy Bằng cười liếc cô

Hóa ra anh vẫn luôn để ý đến ánh mắt như muốn nuốt sống người khác của cô.

“Ai nhìn anh chứ? Đừng có tự luyến!” Cô quay mặt, che giấu ngại ngùng

“Được rồi, có ăn gì không? Anh đi lấy cho em. Bụng lớn đi lại khó chịu”

Cô lườm anh, cũng không phải tại hai cha con các người sao? Bố thì luôn kè kè bên cạnh, không chịu rời đi, còn đứa nhỏ này chưa ra đời đã khiến cô mệt mỏi, không ngừng phát ra ám hiệu bằng cách cử động thật nhiều. Không biết sau khi chào đời sẽ quậy phá đến mức nào?

“Ma cà rồng các anh có thể biến thành dơi sao? Bọn em có thể không?”

Trần Uy Bằng nhìn ánh mắt mong đợi của vợ, có lẽ cô cũng muốn biến thành dơi:

“Em không thể biến thành dơi, nhưng có thể hóa sói. Nếu em muốn biến thành dơi, anh có thể biến em thành ma cà rồng trước”

Tô Thu Vũ phòng thủ, cô lùi bước. Đang yên đang lành cô biến thành ma cà rồng làm gì? Sau khi tìm hiểu cô cũng biết được bản thân mang dòng máu người sói thuần huyết, không có bị lây nhiễm bản năng của ma cà rồng từ Tô Hạc Hiên. Nếu vậy thì cô bây giờ chính là người sói duy nhất trên đất nước này rồi.

“Không cần…”

“Muốn biến thành người sói không?”

Tô Thu Vũ dù không muốn mình quá thân thiết với Trần Uy Bằng nhưng vẫn gật đầu lia lịa. Cô muốn thử cảm giác thành sói.

Trần Uy Bằng cười, anh đưa Vật tổ trường sinh vào tay cô, để cô nắm chặt. Tô Thu Vũ ngây ngô nghe lời giữ lấy. Dường như viên ngọc cảm nhận được, nó phát ra ánh sáng dịu dàng mà chói lóa.

Ngay giây sau Tô Thu Vũ theo luồng sáng biến mất, trên sàn chỉ còn lại váy áo của cô. Trần Uy Bằng đạt được mục đích cong môi cười.