Tô Thu Vũ vất vả bay một chuyến, lần này Từ Tuấn cũng bám theo cô, nếu không phải bị mẹ bắt ép, anh cũng không đến đây.
Vừa ra khỏi sân bay đã có nhân viên đến đón cô cùng Từ Tuấn. Đây là thành phố F, các rất ra thành phố A.
Tô Thu Vũ đến biệt thự cũ Tiêu gia, nơi này so với lúc cô thấy trong dòng thời gian có sự khác biệt lớn. Cô nhớ còn có một vườn hoa lớn, nhưng vườn hoa đã bị dọn sạch rồi, không còn cây trồng. Lúc tu sửa cô có nói với Từ Tuấn chỉ bảo bọn họ dọn sạch vườn hoa, sau này cô sẽ tự mình đến xem.
Bây giờ cô có cơ hội rồi.
Trong những ngày ở lại đây, Tô Thu Vũ tự dùng tiền của mình thuê người đến trồng hoa. Hơn nữa là theo trí nhớ của cô, muốn dựng lại vườn hoa đẹp đẽ mà mẹ cô thích từ 25 năm trước. Vườn không nhỏ, hơn nữa cây cảnh và hoa cũng không rẻ, vì vậy số tiền cô tích góp vài tháng qua, mãi cũng vừa đủ để phục dựng lại, nếu thiếu chỉ đành mặt dày chút, mượn Từ Tuấn.
Hóa ra đây là lí do cô điên cuồng kiếm tiền. Kết quả lại bị Trần Uy Bằng hiểu nhầm đem ra sỉ nhục lúc ở trên giường.
Ngày đó cô ngồi bên cửa kính lớn, nhìn ra vườn hoa đang được nhân viên chăm sóc. Bây giờ cô một mình là chủ của một căn biệt thự lớn, có thêm giúp việc. Vừa thoải mái cũng vừa căng thẳng một chút. Nhưng so với ở bên Trần Uy Bằng tất nhiên vui hơn.
Từ Tuấn chỉ đứng bên cạnh thưởng thức dáng vẻ của Tô Thu Vũ, cô cũng ra dáng mẹ bầu rồi. Dạo trước yếu nên cái bụng không lớn ra nổi, nhưng bé con đã 3 tháng hơn, không muốn lớn không được, cái bụng đã nhô ra một chút. Tô Thu Vũ dù không chấp nhận đứa bé cũng không tạo cho mình cảm giác khó chịu, cô tìm những chiếc váy rộng hơn để mặc.
Từ Tuấn biết thể chất cô không tốt nên hàng ngày vẫn thúc cô dùng những đồ bổ, bữa ăn cũng là do anh chuẩn bị khẩu phần hợp lí. Trần Uy Bằng không nhờ vả, anh cũng làm thôi. Cũng là em gái, là cháu anh đó. Chắc bây giờ tên họ Trần kia đang chật vật lắm.
“Vậy khi nào quay về? Đừng nói cô muốn ở đây sinh con luôn đấy” Từ Tuấn hiểu là chỗ bạn bè anh nên giúp họ Trần đó gặp vợ.
Tô Thu Vũ thở dài:
“Tôi không muốn đứa bé này, cũng không thích đối mặt với bố nó”
Câu trả lời sát thương như vậy Trần Uy Bằng nghe được sẽ buồn lắm. Cũng may…
“Không thích đối mặt không có nghĩa là không thích cậu ta, đúng không?” Từ Tuấn hứng thú hỏi
“Không có”
Cho dù Từ Tuấn có hỏi thế nào thì cô cũng kiên quyết nói không.
“Không giấu được tôi đâu. Rõ ràng là thích. Chữ hiện lên rồi kìa!”
Cô tức giận đứng dậy, kéo anh ta ra khỏi phòng.
“Rầm!” Cánh cửa đóng lại.
Từ Tuấn dường như đóng đá. Sao vợ chồng bọn họ thích đuổi khách đi như vậy? Rõ ràng Tô Thu Vũ thích Trần Uy Bằng mà, chẳng qua chỉ là trốn tránh, không dám đối mặt với cảm xúc của mình thôi. Cô đang sợ.
Tô Thu Vũ ngồi rảnh rỗi kết vòng hoa nhỏ, hoa có màu vàng thật đẹp. Kết xong mới cảm thấy bản thân thích làm những điều vô nghĩa. Cô chán nản, ném nó vào thùng rác. Nhưng Từ Tuấn nhận ra tâm tư của em gái nhỏ, lại đi mò thùng rác, nhặt vòng hoa lên.
***
Tô Thu Vũ đi được 5 ngày, 5 ngày Trần Uy Bằng không có tinh thần. Trần Lâm Kiệt nhìn tình trạng của chú cũng chỉ biết lắc đầu ngao ngán.
Vừa lắm, mới đầu bảo yêu thì kiên quyết không nhận. Bây giờ thì lại bất lực, nhớ nhung các thứ, chung tình lắm cơ. Nhưng phạt chú bằng này cũng đủ rồi.
Trần Uy Bằng ngồi thẫn thờ, nghĩ lại những gì bản thân đã làm. Đây đã không phải lần đầu cô gái nhỏ đó bỏ trốn khỏi anh. Anh cũng không thể trách cô, lần nào cũng vậy, không tìm hiểu kĩ càng đã vội phán xét rồi khiến cô bị tổn thương. Rốt cuộc Tô Thu Vũ cũng chỉ là một người luôn phải chịu thiệt thòi, trái tim nhỏ bé của cô có thể chịu đựng được thêm sao?
“Đã nói rồi chú không chịu tin? Giờ chị ấy mang cả bé con đi rồi. Biết khi nào quay về?” Trần Lâm Kiệt nhìn vào cũng thấy chán nản.
“Lâm Kiệt, nhiều khi chú thấy Tô Thu Vũ như vậy, chú cũng muốn từ bỏ. Nhưng chú không làm được” Trần Uy Bằng thở dài
“Cũng tại chú cả mà. Tô Thu Vũ mềm lòng lắm. Chú dùng sự kiên nhẫn để đổi lấy chân tình, nhất định sẽ có kết quả”
Trần Uy Bằng lắc đầu, vô ích thôi. Cảm giác bây giờ anh có là ai, cô cũng không nhìn anh nữa rồi.
Từ nhỏ Thu Vũ đã chịu nhiều thiệt thòi, năm 17 tuổi với cô vẫn là kinh khủng. Bị cưỡng b.ức rồi mang thai, mọi người dị nghị, cô cũng chẳng biết cha của đứa bé là ai, sau đó lại sảy thai.
Đến năm 25 tuổi, sự kinh khủng đó lại bắt đầu, tồi tệ với cô như vậy. Mà tất cả đều do một tay Trần Uy Bằng tạo ra. Là anh hủy hoại cuộc đời của cô gái nhỏ đó, khiến cô đau khổ. Mà mới đầu khi biết chuyện cô không trách anh, còn có ý muốn làm bạn. Sau cùng lại bị anh hại, tổn thương thể xác lẫn tinh thần, rồi lại mang thai ngoài ý muốn.
Tô Thu Vũ vốn có quyền lựa chọn một cuộc sống tốt đẹp hơn, nhưng lại liên tục bị anh đưa về địa ngục. Cô không yêu anh là đúng, cô không thích con của hai người cũng không sai. Thà rằng ban đầu để cô đến với Trần Cảnh Văn nhưng anh…lại luôn ích kỷ như vậy.
“Đừng buồn nữa, chú cũng đâu thiếu phụ nữ, trả tự do cho chị ấy đi” Trần Lâm Kiệt cố tình nói.
“Không phải Tô Thu Vũ thì không thích”
Trần Lâm Kiệt nhịn cười, cũng không biết thấy Trần Uy Bằng đau khổ lại vui như thế. Cậu nghĩ nghĩ, lấy ra một cái vòng hoa nhỏ:
“Cái này là của chị Thu Vũ kết”
Trần Uy Bằng nhận lấy, cậu tiếp:
“Chú nghĩ vì sao chị ấy lại đan vòng chứ?”
Trần Uy Bằng nhìn cháu trai, không hiểu lắm. Vòng hoa mà cô kết, cái này giống cái cô từng tặng cho anh.