Trần Uy Bằng càng nghĩ càng thấy giận. Sao Tô Thu Vũ lại đáng ghét như vậy chứ? Yêu anh một chút liền chết sao?
Tô Thu Vũ không thể phản kháng, nước mắt đua nhau rơi xuống. Trần Uy Bằng lúc này giống một kẻ điên đang xé xác con mồi mà anh vẫn yêu thương mấy ngày qua. Lúc này anh không biết bản thân đang làm gì, cũng không để ý cảm xúc của vợ.
Anh vẫn không hiểu, sự quan tâm của anh chỉ khiến cô cách xa anh hơn sao? Còn muốn anh tốt thế nào nữa? Hay là muốn anh mang dáng vẻ của Trần Cảnh Văn ở trước mặt cô làm trò?
“Trần Uy Bằng! Dừng lại!”
Tô Thu Vũ không ngừng vùng vẫy trong vô vọng, nước mắt đua nhau rơi xuống. Bàn tay của anh như máy kẹp vậy, hai cổ tay của cô đã bị vặn đến sưng đỏ rồi!
Trần Uy Bằng cúi đầu, tìm vị trí tốt trên cổ Tô Thu Vũ, cắn xuống. Mùi máu bắt đầu lan tỏa với đôi mắt đỏ đặc trưng của ma cà rồng. Tô Thu Vũ nhắm chặt mắt, máu chảy từng chút, đối phương lại dùng lực hãm răng nanh sắc nhọn vào tầng da thịt non nớt của cô…
Đau quá!
Lần nào cũng như vậy, lần nào cũng cắn mà không biết kiềm chế sức lực. Trần Uy Bằng, anh nói yêu cô mà vẫn đối xử với cô như vậy, không nhìn ra bản thân đang làm gì sao? Rốt cuộc đêm nay định cắn bao nhiêu vết? Từ Tuấn nói với cô nếu để Trần Uy Bằng cắn quá nhiều trong một lần cô sẽ chết.
“Trần Uy Bằng, tôi hận anh! Chính vì anh như vậy nên tôi mới không thích anh nổi!” Tô Thu Vũ dường như không thể chịu đựng thêm nữa, cô gắng hét lớn:
“Anh cắn nữa đi! Cắn nhiều vào! Cắn vào động mạch để tôi chết đi! Chết rồi cũng không cần phải chịu anh dày vò nữa!”
Cuối cùng Trần Uy Bằng cũng chịu dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn Tô Thu Vũ. Chỉ thấy cô có chút run rẩy, bờ môi anh đào mím chặt, nước mắt lấm lem đầy mặt. Còn Trần Uy Bằng, trên khóe miệng anh chảy một vệt máu đỏ…
Lúc này Trần Uy Bằng nghe cô nói cũng chịu bình tĩnh một chút, anh mới biết mình lại mất khống chế nữa rồi.
Tô Thu Vũ cố sức đẩy Trần Uy Bằng ra, cô cuộn mình trong chăn, nước mắt lặng lẽ chảy xuống từng chút một. Trần Uy Bằng ở bên ngoài cũng không biết nên làm gì bây giờ? Công sức xây dựng bấy lâu cuối cùng đều bị đổ hết rồi.
Tô Thu Vũ bất lực, cô khóc, tình yêu mà Trần Uy Bằng nói rốt cuộc là thứ gì? Dày vò cô, khiến cô tổn thương mới đúng là tình yêu của ma cà rồng sao?
Nếu đêm nay Trần Uy Bằng không đối xử với cô như vậy, cô đã dần mềm lòng, còn nghĩ anh ta thật sự muốn đối xử tốt với cô, muốn bắt đầu mối quan hệ mới giữa hai người. Kết quả những gì Trần Uy Bằng vừa làm chỉ là chứng minh anh muốn giam cô bên mình, chỉ có anh được động chạm cô, sở hữu máu và cơ thể cô như thể cô là món đồ.
Tỉnh ngộ sớm, đừng cố lừa mình nữa. Cô nên vớt trái tim bé nhỏ của mình ra khỏi vũng bùn này thôi!
Trần Uy Bằng biết vợ đang khóc, bàn tay anh run run đưa ra muốn chạm vào chiếc chăn đang cuộn lấy cô, nhưng anh không dám. Tỉnh táo lại mới biết mình vừa làm sai, suýt nữa lại phạm sai lầm, cắn cô thật nhiều để trút giận. Anh sờ lên ngực trái, nghe âm thanh trong chăn, nơi này rất đau.
Phải rất lâu sau, Trần Uy Bằng mới dám lên tiếng:
“Thu Vũ, em…anh không cố ý”
Tô Thu Vũ hé chăn, cô đưa tay gạt nước mắt:
“Bình tĩnh rồi sao? Trần Uy Bằng, ban đầu đã thỏa thuận rồi. Nếu anh lặp lại việc đêm say rượu, hoặc có hành động quá đáng thì tôi có thể rời đi…cùng một số thứ”
Một số thứ trong lời nói cũng gồm đứa trẻ trong bụng cô.
“Xin lỗi. Anh không nên như vậy” Trần Uy Bằng nhẹ giọng
“Nếu đã bình tĩnh rồi thì đi ngủ đi”
Đúng vậy, đừng làm phiền cô nữa. Cô cần yên tĩnh.
Kết quả đêm đó hai người đều không ngủ nổi…
***
Sáng hôm sau, Tô Thu Vũ lết thân xác mệt mỏi rời khỏi giường. Trần Uy Bằng vừa rời đi, thật nhẹ nhõm. Cô tắm rửa, thay đồ tự mình bôi thuốc lên vết thương trên cổ. Đau cực kì, lần nào bị cắn cũng như vậy, một hay nhiều vết đều rất khổ sở. Chỉ là khóc một chút vậy mà đôi mắt đã sưng cả lên.
Trong bữa ăn sáng dưới phòng ăn, chỉ có hai vợ chồng Trần Uy Bằng. Vẫn như mọi khi, anh hầu hạ cô rất tốt, chỉ là không tránh khỏi áy náy.
Lục Thiên nhìn bữa sáng im ắng của hai người càng lo sợ hơn, đêm qua động tĩnh lớn như vậy, anh đều nghe hết. Nhưng Trần Uy Bằng đang mất bình tĩnh, Lục Thiên không dám xông vào. Chỉ sợ không cứu được thiếu phu nhân còn khiến thiếu gia giận dữ hơn. Kết quả hôm nay thấy khuôn mặt cô trắng bệch không chút tinh thần, hai mắt sưng vù. Cả hai cổ tay cô đều đã sưng tụ cả máu bầm. Lục Thiên hối hận.
Mọi việc đã đến nước này, sợ rằng cả tiểu thiếu gia cô cũng không muốn giữ nữa.
Trần Uy Bằng không dùng bữa, luôn đánh giá biểu cảm của vợ mình. Đêm qua như vậy, nhất định là cô hận anh, muốn ly hôn. Đến mức cô đã muốn tìm đến cái chết…sao có thể không ghét anh?