Chương 1: Mùi máu đặc biệt

Trong một căn phòng tối tăm, lạnh lẽo, Tô Thu Vũ với thân hình mảnh mai ngồi nép sát lại góc tường. Cô đã bị nhốt ở đây một ngày một đêm, không được ăn gì, đến cả giọt nước cũng hiếm hoi.

Cánh cửa phòng mở ra mang theo chút ánh sáng, Tô Tuyết Nhàn chậm rãi bước vào, trên môi nở một nụ cười đắc ý:

"Đã qua một ngày rồi, vẫn cứng rắn quá nhỉ?"

Tô Thu Vũ không nhìn chị mình lấy một cái, cô là cực kì khinh bỉ loại người này.

"Đừng mong tôi sẽ đồng ý lấy anh ta"

"Đừng lo em gái à, cho dù em có đồng ý hay không thì bố đã quyết định rồi. Ông ấy sẽ bắt trói em mang đến Trần gia."

Tô Thu Vũ vốn là nhị tiểu thư của Tô gia, là một đứa con sinh ra đã không được yêu thương, từ nhỏ đã chịu bao nhiêu lời lẽ coi thường công kích vì người mẹ sinh ra cô là một nhân viên quán bar. Chính vì vậy mà Tô lão gia không thích cô con gái này, cho dù Tô Thu Vũ có cố gắng thế nào nhưng cũng chỉ nhận lại ánh mắt coi thường, người trong gia đình này chưa bao giờ đối xử với cô như một con người, đến cả giúp việc cũng có thể tùy tiện chà đạp hành hạ cô.

Trái lại là người chị gái của Tô Thu Vũ, Tô Tuyết Nhàn. Cùng cha khác mẹ. Từ nhỏ đã sống trong sự yêu thương, không phải chịu bất cứ tủi nhục nào, có thể tùy ý đánh mắng thậm chí là đánh đập em gái. Luôn nhận được những gì tốt nhất.

Tô Thu Vũ bị gia đình của mình ép gả cho tên họ Trần gì đó vì hắn là con trai của chủ tịch tập đoàn Trần thị, tập đoàn vươn lên tầm cỡ thế giới, cùng với sự tinh tường không biết thất bại, đang nắm giữ đầu của giới chính trị.

Nhưng tại sao mối hôn sự tốt như vậy Tô lão gia lại không dành cho đứa con gái mình yêu thương mà lại ép đứa mình ghét bỏ phải kết hôn? Ông ta chưa từng cho cô thứ gì tốt đẹp cả, và lần này cũng thế. Nghe nói thiếu gia họ Trần này vô cùng tai tiếng. Trước giờ anh ta chưa từng lộ mặt, còn lấy 3 người vợ, cả 3 đều đã chết rồi, chết một cách không rõ nguyên nhân.

"Vậy nhé, ngoan ngoãn gả đi" Tô Tuyết Nhàn rời khỏi phòng, cánh cửa lại lần nữa đóng chặt

Tô Thu Vũ ôm lấy thân mình, gục xuống đầu gối đang co lại. Nếu là người bình thường thì đã sớm không bình tĩnh khi bị nhốt trong phòng tối lâu ngày, nhưng đây không phải là lần đầu cô bị nhốt. Trước đây chỉ cần không vừa ý chị gái cô sẽ bị đánh rồi nhốt vào căn phòng này cho đến khi chị ta hả giận mới được thả ra, có lần cô còn suýt chết đói.

"Tô Thu Vũ, có lẽ đây là lần cuối bị nhốt rồi"

Cô đang nghĩ cuộc sống sau này nhất định sẽ rất tồi tệ, đột nhiên cô nghe được tiếng bước chân, hình như là đang tiến đến phòng này. Nghĩ ra gì đó, cô vội nằm ra sàn, giả vờ ngất đi.

Cánh cửa phòng một lần nữa mở ra, một cô giúp việc bước vào, cô ta dùng chân đạp vào người cô:

"Này, tỉnh dậy đi. Đến giờ ăn cơm rồi"

Nhưng Tô Thu Vũ quyết không động đậy. Thấy tình hình không ổn, cô ta vội chạy ra thông báo mà quên đóng cả cửa phòng.

Biết đây là cơ hội tốt, Tô Thu Vũ vội lao ra khỏi phòng, đôi chân trần của cô chạy nhanh thoăn thoắt trên sàn nhà lạnh lẽo, phía sau là một đám người đuổi theo cô.

Tại trung tâm thương mại, một người đàn ông với khuôn mặt tuấn mĩ lộ ra vẻ lãnh khốc đang nói chuyện điện thoại, ngữ điệu như muốn ăn tươi nuốt sống người ta:

"Từ Tuấn cậu mau đến đây cho tôi, tôi không quen xuất hiện ở những nơi thế này"

Đầu dây bên kia vội đáp lại:

"Trần Uy Bằng, cậu cứ từ từ mà hưởng thụ đi. Bổn thiếu gia vẫn chưa chơi xong"

Bên kia lập tức cúp máy, Trần Uy Bằng tức giận tặc lưỡi một cái, anh bước vào trong thang máy. Lúc này Tô Thu Vũ cũng chạy vào trong, vừa hay cửa thang máy cũng đóng lại cắt đuôi những người giúp việc đuổi theo.

Cô ngồi thụp xuống mà thở hổn hển, Trần Uy Bằng nhanh chóng cảm nhận được mùi hương đặc biệt nào đó trên người cô:

"Lâu lắm rồi mới thấy con người nào có mùi vị khác lạ, thật hấp dẫn"

Đột nhiên lúc này thang máy gặp trục trặc, không lên tiếp mà cửa cũng không mở ra được.



Tô Thu Vũ hốt hoảng vội ấn nút gọi cứu hộ ở trên bảng điều khiển nhưng lại phát hiện không liên lạc được. Đèn trong thang máy cũng vụt tắt, chỉ còn lại một cái ở chỗ Trần Uy Bằng.

Nhìn thấy trên tay người đứng cạnh mình có điện thoại mà anh ta cứ đứng im cô liền mở lời trước:

"Anh gì ơi, anh thử gọi cho cứu hộ có được không? Tôi không mang theo điện thoại"

Trần Uy Bằng lạnh lùng nhìn cô:

"Điện thoại tôi hết pin rồi. Cô đừng hoảng, sẽ có người đến cứu chúng ta thôi"

Trong suốt những năm qua đây là lần đầu anh nói một câu dài với người lạ, chính anh cũng thấy ngạc nhiên.

Lúc này cô tuyệt vọng chỉ biết chờ đợi, chắc chắn trong ít phút nữa sẽ có người phát hiện ra cái thang máy này gặp trục trặc mà thông báo đến cứu hộ, sau khi ra khỏi đây cô hi vọng mình không bị bắt lại.

Một lúc lâu sau vẫn chưa có động tĩnh gì từ bên ngoài. Trần Uy Bằng luôn đứng im một chỗ mặt không biến sắc.

"Trông anh đẹp thế này chắc phải là ca sĩ hay diễn viên ấy nhỉ?" Cô lên tiếng

"Tôi không phải ca sĩ hay diễn viên gì cả"

Cô đã đói đến mờ mắt, lúc này bụng cô đánh trống đến cả người bên kia cũng nghe được.

Tô Thu Vũ xấu hổ nhắm chặt mắt, mặt cũng bất giác đỏ lên. Nhưng Trần Uy Bằng lại giơ túi đồ trong tay mình ra:

"Cô tìm xem trong này có thứ gì có thể ăn không?"

Vì đói mà cô cũng không khách khí, cô nói hai từ "cảm ơn" rồi cầm lấy túi đồ bắt đầu tìm kiếm. Vừa thấy có một túi bánh mì trong đó cô liền bóc vỏ rồi ăn ngấu nghiến:

"Cảm ơn anh, đại ơn đại đức của anh tôi sẽ không bao giờ quên"

Trần Uy Bằng chưa bao giờ chứng kiến cảnh tượng một cô gái ở thời đại này mà không biết giữ hình tượng:

"Ăn từ từ thôi, trông cô như sắp chết đói vậy"

"Thật ra tôi bị người nhà mình bỏ đói, đến cả nước cũng không được uống. Anh là người đầu tiên đối xử tốt với tôi trong thời gian qua"

Anh không khỏi thắc mắc:

"Tại sao họ lại bỏ đói cô?"

"Bọn họ ép tôi phải gả cho một tên sát vợ. Nghe nói anh ta đã có 3 người vợ nhưng đều chết không rõ nguyên nhân" Cô thành thật kể lại: "Hình như vì xấu xí mà anh ta chưa bao giờ lộ mặt"

Nghe vậy đôi chân mày anh khẽ nheo lại không hài lòng:

"Thì ra cô chính là Tô Thu Vũ"

Cô ngạc nhiên nhìn anh, hai mắt mở to:

"Sao anh biết tên tôi?"



"Tôi là Trần Uy Bằng, chính là cái tên sát vợ mà cô vừa nói. Cũng là chồng cô, à không, là chồng tương lai"

Tô Thu Vũ há hốc mồm kinh ngạc, Trái Đất tròn như vậy mà cô lại có thể gặp được người này ở đây. Nhưng cô cũng không tin tưởng lắm.

"Anh thật sự là Trần Uy Bằng?"

Anh không nói gì mà trực tiếp rút ví đưa thẻ công dân đến trước mặt cô. Vậy là hàng thật rồi.

"Trần thiếu gia, anh có thể rộng lòng mà tha cho tôi không? Tôi không muốn phải kết hôn sớm đâu"

"Cô nghĩ tôi muốn sao? Đây là hôn sự giữa Trần thị và Tô thị, không phải của tôi và cô"

"Vậy là phải kết hôn sao?"

Cô ngồi đó, đôi mắt buồn bã. Tại sao cô lại bị đem ra làm công cụ chuộc lợi chứ? Trần Uy Bằng cũng im lặng. Lúc này cái đèn còn lại cũng tắt mất, bóng tối khiến Tô Thu Vũ giật mình mà vớ phải con dao trong túi, bàn tay chảy máu.

Ngửi được mùi máu tanh nồng nặc, Trần Uy Bằng không tự chủ được mà dựa vào tường, đôi mắt chuyển sang màu đỏ lóe lên trong bóng tối, hơi thở dần trở nên gấp gáp:

"Chết tiệt, mùi máu của cô ta đặc biệt quá, trước giờ chưa từng thấy máu nào có mùi nồng như vậy."

Chính vào lúc Trần Uy Bằng nhấc chân tiến đến gần Tô Thu Vũ thì cánh cửa thang máy bỗng mở ra, ánh sáng chiếu vào. Anh vội quay mặt vào phía trong, cô thấy mình đã được cứu thì vui vẻ bước ra. Ở bên ngoài chỉ có một chàng trai, ngoài ra thì không có ai khác giống như tầng này không ai được phép bước lên.

Chàng trai thấy biểu hiện kì lạ của Trần Uy Bằng thì đoán ra ngay. Anh ta đưa cho Tô Thu Vũ một cái khăn tay:

"Cô ơi, tay cô chảy máu kìa. Mau cầm máu đi"

"Cảm ơn anh, tôi cũng không biết làm sao mà lại chảy máu nữa" Cô vội nhận lấy rồi quay người nhìn Trần Uy Bằng.

Chàng trai kia lại đứng chắn trước mặt cô, còn nở một nụ cười đánh lạc hướng:

"Cậu ta là bạn tôi. Cô có thể rời đi rồi"

"Tôi chỉ muốn cảm ơn bạn của anh thôi. Nhưng trông anh ta không ổn lắm" Cô tò mò nhìn vào

"Đó là bị mắc chứng sợ bóng tối"

Đúng lúc này người của Tô gia chạy đến, không nói không rằng gì mà giữ chặt tay Tô Thu Vũ, cô không thể phản kháng. Hành động này làm chàng trai có chút kinh sợ. Sau khi bị khăn tẩn thuốc mê đánh ngất cô bị đưa về ngay.

Trần Uy Bằng ở trong thang máy khổ sở lên tiếng:

"Từ Tuấn!"

"Tôi đây, tôi đây" Từ Tuấn nhanh chóng chạy vào xem người bạn của mình: "Biết ngay mà, đã biến dạng đến mức này rồi."

Lúc này đôi mắt của Trần Uy Bằng đã biến thành màu đỏ, trán lấm tấm mồ hôi, răng mọc nanh nhọn.

"Tôi nhớ cậu rất giỏi kiểm soát mà, mới gặp chút máu đã bị lộ rồi"

"Giúp tôi điều tra Tô Thu Vũ kia, càng chi tiết càng tốt. Máu của cô ta rất đặc biệt"

Cũng may tầng này vừa được xây lên, nếu để những người khác chứng kiến bộ dạng này của Trần Uy Bằng nhất định sẽ gây ra việc lớn.