Hạ Thi Văn vừa mới đi ra khỏi phòng ngủ, gương mặt tươi cười của Tư Hạo Hiên lập tức thay đổi. Ánh mắt đen híp lại đầy lạnh lùng, cầm điện thoại lên, hắn bấm một dãy số rồi đưa lên tai nghe:
“Chuyện tôi bảo cậu làm tiến triển sao rồi?”
Đầu dây bên kia vừa bắt máy, hắn lập tức đi vào chủ đề.
“Chủ tịch, đã theo ý ngài thu mua cổ phiếu lẻ của Hạ gia ở bên ngoài được kha khá rồi! Có cần bán luôn không ạ?”
Trợ lý của hắn cung kính trả lời.
Tư Hạo Hiên gõ ngón tay thon dài xuống chiếc bàn bên cạnh giường ngủ, miệng chốc chốc lại nhếch lên nụ cười lạnh, giọng hắn cũng theo đà mà trở nên tàn nhẫn đến độ không còn chút tình:
“Không cần, chỉ cần bán đi một ít là đủ. Đây mới chỉ là màn dạo đầu thôi!”
Ngừng một lát, hắn tiếp tục:
“Điều tra xem ngày hôm qua ai sai đám côn đồ bắt cóc Hạ Thi Văn!”
“Thuộc hạ xin tuân lệnh!”
Dứt lời, hắn lập tức cúp điện thoại, ung dung bước xuống giường mặc chiếc quần âu đen vào, còn nửa thân trên vẫn để trần.
Tư Hạo Hiên vừa mới mở cửa phòng, một thân hình nhỏ bé ngồi trước cửa mất đã mà ngã nhào xuống.
Vốn dĩ cô đã định thay quần áo xong rồi nhẹ nhàng chuồn lẹ, vậy mà đến lúc cầm chiếc áo sơ mi lên lại thấy nó rách tả tơi, cô càng xấu hổ gập người xuống, không biết làm thế nào.
Cô liếc mắt lên lườm hắn, vậy mà mắt còn chưa chạm mặt, thứ đập vào mắt cô chính là cơ thể săn chắc sáu múi đang ở trước mắt, thân hình cao lớn phải trên 1 mét 8, nước da rám mật khiến cô không thể rời mắt nổi.
Đậu xanh! Cô đang làm sao vậy?
Hạ Thi Văn, mày tỉnh lại đi! Tối qua làm ra chuyện như vậy mà giờ còn đi ngắm cơ thể hắn nữa ư? Mặt cô phút chốc đỏ bừng, không dám nhìn nữa mà cụp mắt xuống, hùng hổ quát:
“Anh…anh tại sao không mặc áo vào?”
“Ừm…đây là nhà tôi, chả lẽ mặc hay không mặc còn phải hỏi em sao?”
Tư Hạo Hiên nở nụ cười ranh ma, khóe mắt cũng hơi xếch lên, vẻ mặt đầy vui sướиɠ.
“Em ngồi đây làm gì?”
Nhưng rồi chỉ một lúc sau, nụ cười đó vụt tắt. Tư Hạo Hiên cúi người xuống, nhìn cô gái nhỏ quấn chiếc chăn trắng đang ngồi trên sàn lạnh, mặt hắn tối sầm xuống, một trận phong ba cuồn cuộn nổi lên trong lòng.
Cô gái này thật sự ngốc hả? Sàn nhà lạnh vậy mà cũng ngồi cho được!
Không hiểu sau đó hắn nghĩ gì, đưa tay qua chỗ cô rồi ôm cả người lẫn chăn rồi quay người vào phòng, ném cô lên giường.
Hạ Thi Văn trở tay không kịp, chỉ có thể sợ hãi hét lên:
“Anh định làm gì vậy? Lưu manh, thả tôi xuống!”
Tay cô không ngừng đấm thùm thụp vào l*иg ngực rắn chắc của hắn, mắt thì nhắm tịt lại.
“Nếu em còn làm loạn như thế thì tôi không ngại làm thêm chút chuyện lưu manh với em đâu!”
Giọng hắn trở nên tức giận đến đáng sợ, gằn ra từng chữ khiến Hạ Thi Văn lập tức run lên, cô dừng tay lại, cắn răng ngoan ngoãn để hắn bế vào trong phòng.
Tư Hạo Hiên đặt cô ngồi lên giường, mắt cô thì vẫn nhắm chặt.
Đến lúc cô vừa mở mắt ra, Tư Hạo Hiên đã ngồi sát vào người cô, mặt chỉ còn cách có vài phân nữa là môi chạm môi, cô có thể cảm nhận thấy từng nhịp thở của hắn.
Phút chốc cô đờ người ra…
Nhưng rồi lạnh nhanh chóng quay mặt né tránh, tay cô bấu lấy chiếc chăn siết thật chặt, người cô bắt đầu run lên không kiểm soát.
“Ở đây chờ, nếu em đi đâu đừng trách với tôi!”
Nói rồi Tư Hạo Hiên đóng cửa đi thẳng ra ngoài phòng.
Cửa phòng vừa đóng, Hạ Thi Văn lập tức thở phào nhẹ nhõm. Cô hiện tại không biết nên làm sao để đối mặt với hắn, cũng không biết nên nói chuyện với hắn kiểu gì. Chuyện hôm qua tất cả chỉ là do nhất thời lí trí cô bị thuốc khống chế, rõ ràng là cô không có làm gì sai, vậy tại sao cô phải sợ đối diện với hắn như vậy cơ chứ?
Chỉ là ngủ một đêm, đối với người trưởng thành cũng đâu có gì to tát chứ!
Suy nghĩ vừa mới vọt ra khỏi đầu thì cũng là lúc Tư Hạo Hiên đi vào.
Trên tay hắn cầm một chiếc váy trễ vai màu hồng ngà, đặt xuống giường, giọng điệu như tướng ra lệnh cho binh sĩ:
“Em mặc quần áo vào rồi xuống nhà, chúng ta…còn có rất nhiều chuyện phải nói đó!”
Hạ Thi Văn sững người.
Nói chuyện? Hắn và cô còn có chuyện để nói sao?
Nhưng rồi cô còn chẳng kịp lên tiếng thì bóng dáng cao lớn của Tư Hạo Hiên đã khuất dần sau cánh cửa phòng.
Chỉ còn lại mình cô ngồi đó, tiếng thở dài thườn thượt của cô vang vọng khắp căn phòng…
Cuối cùng, cô vẫn là bất đắc dĩ đứng lên, cầm bộ váy Tư Hạo Hiên vừa mang vào, ngắm nghía một lát rồi vẫn là ném chiếc váy xinh đẹp đó xuống sàn nhà. Bộ váy này, không phải của cô, làm sao cô có thể mặc!
Chạy vào phòng tắm, cô xả vòi hoa sen xuống, làn nước lạnh chạm vào da cô khiến cô run lên, nhưng rồi cô vẫn kiên cường đứng đó, hứng chịu tất cả.
Dưới làn nước lạnh ngắt, có một cô gái nhỏ đang hết sức kì cọ cơ thể mình, cô mạnh tay kì cọ vào làn da không chút thương tiếc, mạnh đến nỗi mà làn da trắng của cô bị tay cọ vào đỏ lên như người bị dị ứng.
Đáng ghét!
Vậy mà cô vẫn không thể xóa hết mùi hương của hắn, mùi hương nam tính cứ quẩn quanh chóp mũi cô, không cách nào xóa nhòa…
Dấu vết của ngày hôm qua hắn in hằn lên người cô vẫn còn rõ như vậy, không cách nào khiến cho những dấu hôn đấy biến mất đi được.
Không biết là nước từ vòi sen chảy xuống hay là nước mắt của cô, từ hốc mắt những giọt nước cứ chảy xuống, không cách nào kìm lại được…