- Đồ khốn!
Khúc Dục Đông bước tới và giáng cho dì Phương một cái tát lớn. Nếu không phải sợi dây thừng treo cổ dì Phương, cái tát này đã khiến dì Phương văng ra xa!
- Bố, đừng kích động, vấn đề còn chưa hỏi rõ ràng.
Khúc Diễm Nhi ra hiệu cho Giang Thanh Nhã kéo Khúc Dục Đông đi, ánh mắt nhìn về phía dì Phương
- Dì vừa nói là muốn báo thù cho chị gái và mẹ ruột của chị gái? Nhưng, cái chết của họ rõ ràng không liên quan gì đến chúng ta.
- haha.Nếu không cứu cô ấy thì sao cô cả lại bị bọn bắt cóc gϊếŧ chết được? Nghe nói cô cả đã kêu cứu rất thảm thiết nhưng máy người đều đứng nhìn!
- Cái gì? Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Nghe ai nói vậy?
- Đó là lúc Nhị tiểu thư giả vờ té lầu sẩy thai!
Dì Phương nghiến răng nghiến lợi nói
- Bệnh viện đông người! Nhị tiểu thư cho rằng có thể giấu diếm chuyện mình đang làm sao? Thực hư ra sao, tự mình cô biết rõ. Cô không hề sẩy thai đâu, cô Hai! Cô thậm chí còn không có một đứa con! Từ đầu đến cuối cô đã nói dối Lục thiếu gia. Khi cô gần như bị phát hiện thì cô đã lấy đứa con của mình ra làm cái cớ để mọi người tưởng đó là sự thật.
- Dì thật thông minh.
Khúc Diễm Nhi cười haha, làm cho người ta kinh hãi
- Bà biết nhiều như vậy, tôi đột nhiên cảm thấy không thể giữ cho bà được sống .
- Khoảnh khắc tôi lấy tờ di chúc tôi chưa từng nghĩ có thể sống sót. !
Dì Phương cười lạnh, không hề nhắc tới chuyện Diễm Tô còn sống, nhận hết lỗi về mình, vì nàng mà đánh đổi tính mạng của mình là muốn tiểu thư không phải hầu hạ những kẻ xấu xa này. Đó là một món hời! Bà chết cũng được, nhưng sợ tiểu thư sẽ cô độc bơ vơ trên đời!
- Vậy là bà đã lấy trộm mọi thứ trong két sắt và ném xuống sông chỉ để trả thù cho bọn họ?
Khúc Diễm Nhi hiểu ra.
Dì Phương - chỉ là muốn trộm di chúc, nhưng nếu chỉ trộm di chúc thì quá rõ ràng, với độ xảo quyệt như ba người bọn họ, nhất định sẽ sinh nghi! Vì vậy, bà ấy đã đánh cắp mọi thứ! Bà đã ném đồ trang sức vàng và bạc xuống sông, nhưng một số tài liệu quan trọng dì Phương đã chôn vùi trong cát dưới một máng trượt màu đỏ ở công viên.
Có lẽ biết đã kiệt sức, dì Phương yếu ớt hít vài hơi rồi cười lạnh
- Các người làm nhiều việc ác, ông trời sẽ trừng phạt nghiêm khắc! Cho dù có chết tôi cũng sẽ biến thành ma ám các người, cho các người sống trong đau khổ.
Giang Thanh Nhã không ngồi yên được nữa, tiến lên tát dì một cái thật nặng
- Đồ khốn kiếp! Ăn cơm nhà chúng ta, sống ở nhà của chúng ta, còn dám bòn rút tay trả thù cho hai người chết. Đồ ngu xuẩn như vậy! Để bà ở trên đời cũng vô dụng! Đến đánh chết bà ta đi!
- Hahahaha ...
Dì Phương đột nhiên cười đến kỳ lạ. Khúc Dục Đông, Khíc Diễm Nhi và Giang Thanh Nhã đều kinh hãi khi nghe thấy tiếng cười của bà. Giang Thanh Nhã không khỏi hỏi:
- Con khốn, mày cười cái gì vậy!
- Nghĩ đến việc làm một con ma có thể quấy rầy những con người ác độc này mỗi đêm, tôi nghĩ tôi hạnh phúc quá !
- Bà....
Một cái tát mạnh xuống mặt dì Phương. Dì tru gào lên
- Gϊếŧ tôi đi con cɧó ©áϊ này!
......
Lúc này, Dxiêm Tô đang ngồi đợi ở nhà đang bồn chồn, kim đồng hồ đã quay một vòng, cô bị Vệ Khanh đưa về nhà sau khi tan làm, đến giờ cô không thể ăn được gì. Lòng nóng như lửa đốt, khắc khoải quá. Ngoài cửa sổ mưa to, sấm sét ầm ầm, Diễm Tô nghe xong càng thấy rợn cả tóc gáy, dì Phương sẽ ở đâu khi mưa to như vậy? Đột nhiên, cánh cửa mở ra, và một người hầu mơ hồ đồng thanh hét lên
- Chào buổi tối, thiếu gia.
Có phải Âu Thần đã trở về? Diễm Tô lập tức đứng dậy chạy về hướng đó, thấy cô loạng choạng, Âu Thần tiến lên vài bước, ôm cô vào lòng,
- Làm gì mà chạy nhanh vậy?
- Thế nào rồi? Có tin tức gì không?
Âu Thần nói một ánh mắt ngưng trọng lướt qua
- Hứa với anh , sau này dù có nghe thấy chuyện gì, em cũng sẽ không buồn khóc.
- Em sẽ cố gắng hết sức.
- Điều đó là cần thiết.
Âu Thần ôm lấy mặt cô bằng cả hai tay và nói sau khi xác nhận lại cảm xúc của mình
- Chỉ trong buổi chiều, dì Phương mà em nhắc đến đã bị đánh chết.
- Anh nói gì vậy?
- Dì ấy chết rồi.
Diêm Tô giật mình, lùi về phía sau hai bước, không thể tin vào sự thật của những gì mình vừa nghe
- Anh có chắc không? Tin tức bị bóp méo à? Anh nói dì Phương đã chết sao? Dì ấy vẫn còn nói điện thoại với tôi sáng nay. Chiều nay sao mà chết được, liệu có nhầm không?
- Anh đã mang xác dì ấy về, nó ở trong xe.
Lời nói của Âu Thần như một chậu nước lạnh, dội xuống tia hy vọng cuối cùng của Diễm Tô. Diễm Tô ngước mắt không tin, một lúc sau đột nhiên lao ra khỏi biệt thự.
- Tô Tô em đi đâu vậy?
Mưa ướt đẫm thân hình gầy gò của cô, Diễm Tô không thể phân biệt được khuôn mặt của mình là nước mắt hay mưa. Tin tức mà Âu Thần mang đến như một tiếng sét trên trời, và mọi hy vọng của cô đều bị thổi bùng.
- Tô Tô..
Âu Thần đuổi kịp, Diễm Tô đã đứng bất động trước xe. Bên trong chiếc Hummer thon dài là một chiếc cáng màu trắng có phủ một tấm vải trắng, có thể mơ hồ nhìn thấy bên dưới có một người đang nằm, cổ tay lộ ra đeo chiếc vòng ngọc lục bảo do mẹ cô tặng nhiều năm trước.
Qua cửa kính xe, Diêm Tô nhìn dáng vẻ thanh thản bên trong mà rơm rớm nước mắt, không thể tin được dì Phương vì cô mà chết!
- Đừng đi.
Âu Thần nắm lấy eo cô và cố gắng hết sức để ổn định cảm xúc của cô
- Khuôn mặt bị biến dạng,thân hình đầy những vết loang lỗ to, hoàn toàn không thể nhận ra dung nhan, nhìn thấy em sẽ bị ám ảnh.
- Ai vậy? Ai đã làm chuyện không có tính người này.
Diêm Tô vừa khóc vừa hỏi.
- Ngoài gia đình em, còn ai nữa?
- Tôi muốn kiện bọn họ! Tôi muốn gọi cảnh sát!
Dĩêm Tô mất kiểm soát
- Nhóm sát nhân của bọn họ! Tôi muốn tìm công lý cho dì Phương! Anh thả tôi ra!
- Chờ anh thu thập đầy đủ chứng cứ.. Giọng nói của hắn tuy bình tĩnh nhưng cũng đủ để an ủi lòng người
- Tô Tô, bốc đồng không phải chuyện tốt. Cho anh chút thời gian, anh sẽ giúp em.
- Tôi không....!!!!!
- Anh biết em đang buồn.
Âu Thần nói, và đột nhiên nước mắt cô chảy ra ngày càng nhiều
- Họ thậm chí còn bỏ qua sự sống và cái chết của em, huống hồ là một người hầu. Hãy tin anh đi, Dì Phương là vậy. Trước khi làm, chắc hẳn dì ấy đã lường trước được kết quả, dì ấy còn không nỡ chết vì em, sao em có thể dễ bị tổn thương trước mặt dì ấy mà làm phụ lòng người đã đánh đổi mạng sống vì em.
- Tôi có lỗi với dì ấy, cái chết này vốn dĩ là của tôi, đúng vậy. Tôi đã không tự mình làm điều đó ... Nếu tôi có được ý nguyện từ lâu và nhìn thấy chân tướng của họ sớm hơn, có lẽ dì Phương đã không chết ...
Diễm khóc và tự trách mình.
- Ngu ngốc!
Âu Thần nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô
- Đừng đổ lỗi tất cả mọi thứ cho mình, anh hứa với em, tất cả những đau đớn xảy đến với em, anh nhất định sẽ lấy lại cho em gấp trăm lần. Đừng khóc. Em khóc khiến tim anh đau.
Anh bế cô, cầm ô, bước từng bước vào nhà
- Tin anh đi, bọn họ sẽ sớm nếm mùi đau khổ ! Nước mắt của em rất quý giá. Em đã rơi bao nhiêu giọt nước mắt bọn họ phải trả giá bấy nhiêu !