- Đồ ngốc.
Hắn ta là ai cơ chứ, không có chuyện gì là hắn không thể đối phó huống hồ đối với những thứ tầm thường như này.
- Em thật sự coi thường Âu Thần này rồi!
Âu Thần vừa nói vừa khuấy súp.
- Tôi..không...
Chưa kịp để cô nói, Âu Thần cắt ngang
- Không nói nữa, tiếp theo anh còn có một bất ngờ dành cho em.
- Bất ngờ gì?
Âu Thần nâng khóe miệng một cách quyến rũ.
- Em sẽ biết sớm thôi.
............
Sáng hôm sau, Diễm Tô đến văn phòng và bị Lâm Mạt Mạt làm cho sửng sốt.
- Lâm..Mạt..Mạt… cô bị gì vậy?
Tóc cô ấy chuyển sang màu tím. Những lọn tóc gợn sóng được để sang một bên thật quyến rũ, cô ấy mặc một chiếc váy lông màu xanh lá cây, đeo một chiếc vòng ngọc trai giả quanh cổ và những chiếc vòng bạc trên tay không ngừng kêu lên leng keng . Cô ấy đang đi trên đôi giày cao gót 13cm, duyên dáng uyển chuyển đi về phía Diễm Tô
- Khúc Diễm Tô, cô cảm thấy tôi thế nào?
- Mặc áo lông màu sắc lòe loẹt, chẳng khác gì gái đứng đường ở ngã tư!
Một nữ đồng nghiệp không nhịn được nói đùa.
- Lâm Mạt Mạt hôm nay cô ăn mặc kỳ quái như vậy, chẳng phải là anh chàng đẹp trai giàu có cầu hôn cô? Vì vậy cô định thay đổi diện mạo và phong cách sao? Làm sao có thể!
Lâm Mạt Mạt hơi cười chớp mắt về phía Diễm Tô
- Cô thấy váy của tôi thế nào?
- Cô định đi hẹn hò à? Có hơi cường điệu không?
Diễm Tô nói một cách tế nhị
- Tôi cảm thấy phong cách thường ngày của cô là ưa nhìn, trong sáng, tràn đầy sức sống và trông xinh xắn hơn!
- Thật không?
Lâm Mạt quay lại, với mái tóc được nhuộm bay bồng bềnh . Cô ấy nhìn vào gương trong cửa sổ kính ngắm nghía
- Tôi nghĩ nó rất trưởng thành và quyến rũ!
Cô ấy vui vẻ tự ngưỡng mộ bản thân. Diễm Tô nhìn một nữ đồng nghiệp khác và ra hiệu hỏi " Cô ấy bị sao vậy? "
- Cô không biết đấy , có một CEO tài sản hàng trăm tỷ đang theo đuổi cô ấy! Tối hôm qua cô ấy nghiên cứu trang phục một đêm, chờ bạn trai hẹn với cô ấy, liền mặc bộ đồ này đến cuộc hẹn!
Ngay khi họ đang thảo luận, một giọng nói truyền vào tai họ
- Cô Lâm, chủ tịch Âu cho gọi cô.
Mọi người đều ngước mắt lên thì thấy quản lý Vệ đang đứng ở cửa. Lâm Mạt Mạt lúc này quá kích động. Mời cô qua sớm như vậy? Cô ấy vẫn chưa sẵn sàng! Chẳng lẽ Ngài Âu đã không kìm chế được mà nóng lòng muốn gặp cô sao?
- Trợ lý Vệ , ngài Âu mời tôi đến phòng làm việc của ngài Âu có chuyện sao?
Lâm Mạt Mạt không khỏi hưng phấn hỏi.
- Ừ!
Thấy Lâm Mạt Mạt rời đi một nữ đồng nghiệp thở dài
- Thật ghen tị!
...
- Bị Âu Thần gọi đến nói chuyện có cần phải như bắt được vàng như vậy không?
Diêm Tô bất mãn hỏi.
- Tất nhiên!
Nữ đồng nghiệp cười ngốc nói
- Cô không biết ngài Âu đẹp trai thế nào! Tôi thích anh ấy rất nhiều!
- Tôi cũng thích anh ấy !
- Giá như tôi có thể là bạn gái của anh ấy!
...
- Khúc Diễm Tô, cô đến văn phòng của tôi.
Đột nhiên, một giọng nói vang lên.
- Được rồi.
Diêm Tô đi theo bước chân của Lương Khiết. Một lúc sau cô đứng trước mặt Lương Khiết kính cẩn hỏi:
- Phó giám đốc Lương, tôi không biết cô gọi tôi đến có chuyện gì?
- Tôi đã nộp đơn xin chuyển đến Anh. Các tài liệu đã được phê duyệt, và tôi sẽ làm việc ở Anh trong sáu tháng tới. Kể từ hôm nay, cô sẽ chịu trách nhiệm về bộ phận này.
- Tôi?
Diễm Tô có chút kinh ngạc.
- Đúng vậy! Tôi đang có một dự án mới, chịu trách nhiệm phát triển và nghiên cứu các loại nước hoa mới. Cô sẽ chịu trách nhiệm theo dõi hương thơm mới CG21 của nước hoa CG thuộc Tập đoàn Phong Thần.
- Gì? Tôi?
Diễm Tô hiển nhiên rất ngạc nhiên.
- Ý cô là tôi có thể tham gia điều chế và nghiên cứu nước hoa và được tự do ra vào phòng thí nghiệm ư?
- Đúng vậy!
Lương Khiết vắt chéo chân hoàn toàn quyến rũ
- Tôi nghĩ hai tháng nay năng lực làm việc của cô rất tốt, quan điểm cũng rất mới mẻ. Văn bản phê duyệt đi thẳng vào vấn đề, cô khá hòa thuận với đồng nghiệp và rất có triển vọng. Tôi hy vọng cô có thể làm một công việc tốt! Đừng làm tôi thất vọng.
- Cảm ơn phó giám đốc Lương đã đánh giá cao. Tôi sẽ làm việc chăm chỉ.
Bước ra khỏi văn phòng của Lương Khiết, Diễm Tô nghĩ rằng cô ấy không có quá nhiều quyền lực để thăng chức cho một người nào đó. Vậy tất cả những điều này có thể là chủ ý của Âu Thần sao? Hôm qua hắn nói rằng hắn muốn cho cô một loạt bất ngờ. Có thể là chuyện này không?
Đi đến văn phòng của Âu Thần với vẻ nghi ngờ, đột nhiên cô nghe thấy tiếng mắng mỏ từ bên trong trước khi gõ cửa
- Đây là năng lực làm việc của cô?
Là giọng của Âu Thần. Hắn ta bị sao vậy? Sao hắn lại đột nhiên mất bình tĩnh?
- Chủ tịch Âu... Tối qua tôi làm việc rất chăm chỉ. Mất tài liệu là chuyện tôi không ngờ tới.Tôi đã cất nó cẩn thận. ..Vì vậy tôi cũng rất băn khoăn ...
- Giờ hối hận có giải quyết được vấn đề không?
Âu Thần mắng
- Lâm Mạt Mạt tôi quá thất vọng cô!
Chuyện gì đã xảy ra? Sao Lâm Mạt Mạt lại bị mắng đến vậy. Diễm Tô muốn đi tìm trợ lý Vệ để hỏi đã xảy ra chuyện gì, cô liếc mắt qua mấy người có mặt tại đây ra hiệu hỏi thì những người còn lại lắc đầu.
- Ngài Âu, anh nghe em giải thích!
Lâm Mạt Mạt vốn tưởng rằng Âu Thần mời cô đến để tỏ tình với cô, không ngờ vừa mở cửa đã bị anh ta mắng!
Đêm qua, cô ấy đã quá vui mừng và làm mất công thức bí mật nước hoa mới nhất do bộ phận nước hoa điều chế. Âu Thần rất tức giận.
- Ngài Âu ... Em thật sự không cố ý! Tối hôm qua em tăng ca ở đó, không ngờ sáng nay lại không tìm thấy nữa.
- Tôi nhờ cô thay Diễm Tô làm hi vọng cô có thể làm tốt! Không ngờ cô lại đánh mất tài liệu của công ty.
- Xin lỗi, em vô cùng xin lỗi.
Âu Thần tức giận nói:
- Còn bộ dáng sặc sỡ này trên người cô là gì? Tập đoàn không quy định cô phải mặc đồng phục như thế nào trong giờ làm việc sao? Tại sao lại ăn mặc như vậy?
- Tôi… tôi…
Lâm Mạt không dám nói bộ váy này cô chuẩn bị để gặp mặt Âu Thần.
- Chủ..tịch...Âu anh thấy nó có đẹp không…
- Cô nghĩ trình độ thẩm mỹ của tôi tệ đến vậy sao? Khẩu vị của cô tệ quá!
Âu Thần tức giận nói
- Ra khỏi đây và thay bộ đồ khác cho tôi, nếu cô không muốn mất việc.
Lâm Mạt Mạt hoảng hốt lắp bắp nói
- Chỉ tịch ... Tôi sẽ đi thay ngay!
Nhìn thấy dáng vẻ thờ ơ của Âu Thần, Lâm Mạt Mạt nghĩ hôm nay anh ấy xảy ra chuyện gì vậy? Hôm qua anh ấy đã tỏ ra tốt với cô, vậy sao hôm nay lại thay đổi. !
- Vậy thì Chủ tịch Âu … anh nghĩ tôi mặc cái gì sẽ đẹp và vừa ý anh?
Trước khi rời đi, Lâm Mạt hỏi một cách miễn cưỡng.
- Làm sao tôi biết được!
Âu Thần tức giận vỗ bàn hai lần,
- Cô mặc cái gì là việc của cô!
“…”
Lâm Mạt Mạt buồn bã chạy ra khỏi phòng làm việc.