Năm phút sau, một chiếc RV sang trọng đỗ ở ngã tư, Diễm Tô lên xe, Âu Thần thật sự đã đợi cô trên xe.
- Lần sau đừng đợi tôi. Tôi dù sao cũng là cấp dưới của anh. Bị người khác nhìn thấy không tốt lắm. Đây là lần cuối cùng!
- Sau giờ làm việc, em sẽ là vợ anh. Chồng đến đón vợ là chuyện đương nhiên.
Âu Thần vươn tay ôm cô ra lệnh
- Nhắm mắt lại.
- Làm gì?
- Nhắm đi!
Diễm Tô ngoan ngoãn nhắm mắt lại, không biết hắn đang làm gì. Có cái gì bí ẩn?
Đột nhiên, một chiếc nhẫn kim cương rơi trên ngón tay áp út của cô, Diễm Tô mở mắt ra và nhìn thấy một chiếc nhẫn sáng màu với kiểu dáng độc đáo và hình dáng mới lạ, ngay lập tức đập vào mắt.
- Cái này…
- Anh đã không tặng quà hay đám cưới cho em. Chiếc nhẫn này là minh chứng cho tình cảm giữa chúng ta.
Âu Thần dịu dàng nhìn cô
- Từ thiết kế đến việc hoàn thành mất mười hai ngày. Chiếc nhẫn độc nhất vô nhị.
- Đây là thiết kế của anh?
Diễm Tô có chút kinh ngạc. Hắn biết thiết kế nhẫn?
- Thích không?
Diễm Tô gật đầu
- Thích!
Món quà đến quá đột ngột khiến cô nhất thời không nhận được.
- Vì em thích,nên phải thưởng cho anh thật tốt.
- Thưởng cho anh?
Trước khi cô kịp phản ứng, đôi môi của Âu Thần đã áp chặt vào môi cô, khiến mọi điều cô muốn nói đều chìm vào giữa môi và răng.
Một dòng điện ấm áp xẹt qua cơ thể cô, Diễm Tô theo bản năng muốn đẩy hắn ra, nhưng nghĩ đến quan hệ của hai người, tay cô lại dừng lại, mê muội bởi nụ hôn.
Âu Thần cảm thấy rằng một nụ hôn đơn giản như vậy không còn thể hiện được ý thích của hắn dành cho cô, vì vậy hắn đã mở răng của cô và khám phá. Diễm Tô có thể cảm nhận được sức nóng và sự hoang dã của hắn.
Sau khi nụ hôn dài ướŧ áŧ kiểu Pháp kết thúc, khuôn mặt của Diễm Tô đỏ bừng .
TV đang đưa tin về những động thái lớn gần đây của tập đoàn Phong Thần , Diễm Tô vội vàng dời mắt về phía TV, nhưng sau cuộc họp, màn hình đã nhảy sang một tập đoàn khác, ánh mắt Diễm Tô giật mình, nhìn chằm chằm không tin. .
[….Được biết Tập đoàn Quyến Lâm gần đây đã mời toàn bộ đội nước hoa ở nước ngoài để chuẩn bị cho ra mắt loại nước hoa mới. Khi người thừa kế bị tai nạn và qua đời, phóng viên được biết rằng cổ phần của người thừa kế sẽ được chuyển cho con rể tương lai thiếu gia họ Lục. Ông Lục Khánh Luân , người kế thừa của tập đoàn ... ]
" ... "
Diễm Tô nắm chặt bàn tay, cảm thấy không ổn. Họ nhầm tưởng cô đã chết nên chuyển toàn bộ quyền thừa kế của cô cho Lục Khánh Luân ?
...[Phóng viên đến thăm và phát hiện ra rằng anh Lục và cô Khúc Diễm Nhi có mối quan hệ rất tốt. Hai người đi đâu cũng có nhau, đi đâu cũng được người khác ghen tị. Lễ cắt băng khánh thành của Bất động sản Thụy Hoa hôm nay cũng mời cả hai người tham gia ...]
"..."
Diễm Tô lạnh lùng nhìn bọn họ, chẳng lẽ hai người đều ra vào nơi công cộng với danh nghĩa vợ chồng sớm như vậy.
- Anh ở đây.
Đột nhiên, một tay sờ lên tóc cô,
- Hãy giao việc của họ cho anh. Tất cả những ai không tốt với em, anh sẽ khiến họ phải trả giá đắt.
- Âu Thần.....
- Anh biết em muốn nói gì.
Âu Thần cười nhạt
- Yên tâm, anh có biện pháp xử lý.
“…“
Diễm Tô không biết tại sao, nghe hắn ta nói lời này, trong lòng Diễm Tô đột nhiên cảm thấy ấm áp.
Quận Tây An.
Ngay khi Diễm Tô và Âu Thần về đến nhà, một bóng hình duyên dáng đã bước nhanh đến
- Con dâu, cuối cùng bác cũng nhìn thấy con ! Nghe nói con còn sống, bác đã bay về từ Hawaii ngay khi nhận được tin.
Dương Đát Kỷ vốn đã rất hài lòng với Diễm Tô. Bà ấy nhìn lên nhìn xuống, và lần này bà thích cô ấy hơn.
- Nhìn đẹp hơn trong ảnh rất nhiều!
Diễm Tô xấu hổ trước lời khen ngợi
- Cảm ơn bác!
- Mẹ, sao mẹ lại ở đây?
Âu Thần không mong đợi sự xuất hiện của mẹ hắn.
- Nếu ta không tới, con gần như sẽ quên ta!
Dương Đát Kỷ trầm giọng nói, nhìn Diễm Tô đứng một bên
- Ta vẫn luôn tưởng rằng con trai ta có vấn đề về xu hướng tính dục nên đã đi rất nhiều chùa để cầu phúc. Nhưng may mà không phải!
"
"..."
Âu Thần đã không nói nên lời khi hắn nghe bà ấy nói
- Chỉ có ba trong thế giới này mới đi cùng mẹ để làm những việc ngu ngốc như vậy.
- Xu hướng tính dục của con trai tôi không bình thường và nó có liên quan đến dòng dõi của nhà họ Âu. Dòng họ Âu chỉ có một đứa con thôi! Ba con đi với mẹ thì có chuyện gì!
Dương Đát Kỷ nhìn Âu Phong nói,
- Chồng ơi, ngày mai đi với em nhé. Đi Hồ Sơn có nguyện ý không?
- Được được!
Âu Phong cười trả lời cách đó không xa, đóng tờ báo lại.
Dương Đát Kỷ vui vẻ nhìn Diễm Tô
- Lần đầu tiên gặp mặt, sợi dây chuyền này bác sẽ được tặng cho con làm quà.
Bà tháo sợi dây chuyền trên cổ ra, đeo vào cổ Diễm Tô
- Đây là vật gia truyền của nhà họ Âu. Món quà này, tương lai con sẽ là con dâu của mẹ.
- Cảm ơn bác!
Nụ cười của Diễm Tô có phần rụt rè ngượng ngùng.
- Đừng khách sáo với bác!
Dương Đát Kỷ cười và nói điểm mấu chốt
- Nếu con thực sự muốn cảm ơn bác, hãy sinh cho bác một đứa cháu trai mập mạp sớm hơn.
- Hả.… cái này…
- Chồng! Anh vẫn còn ngồi ở đó.Đang ngồi làm gì vậy! Còn không mau đi gặp con dâu!
Bà Âu đột nhiên thúc giục.
- Tới liền!
Âu Phong đóng tờ báo lại và vội vàng chạy tới.
“...”
Âu Phong đột nhiên bối rối hỏi
- Con còn nhớ ta là ai không?
Âu Phong vội vàng đưa tay bắt tay cô
- Mấy ngày trước bác có xem ảnh của con trên điện thoại của vợ và cảm thấy rất quen.
- Bác không ngờ đó thực sự là con!
- Bố, làm sao bố biết vợ con?
Âu Thần đột nhiên cảm thấy hơi nguy hiểm, và kéo Diễm Tô lại để ngăn bố mình lại gần. Nhìn thấy ánh mắt cảnh giác của con trai, Âu Phong cảm thấy buồn cười, vội vàng giải thích:
- Cô ấy là cô gái đã cứu mạng bố lúc trước.
- Em nhớ rồi, vụ tai nạn xe hơi lần trước, một cô gái đã cứu anh mà không nói gì. Anh nói cô gái đó là con dâu của chúng ta?
- Ừ!
Diễm Tô cũng nhớ ra
- Đó là bác sao?
Cô thật sự không ngờ thiên hạ lại nhỏ như vậy. Trên đường trở về Trung Quốc lần trước, cô nhìn thấy hai chiếc xe ô tô đâm vào. Khá là bi đát, một bên xăng liên tục bị rò rỉ, không ai dám bước tới giúp, Diễm Tô mở cửa xe, không nói một lời liều mạng cứu người xuống xe rồi gọi taxi đến bệnh viện. Bác sĩ cho biết nếu chậm một phút, bệnh nhân có khả năng mất máu quá nhiều và tử vong!
- Con đã cứu mạng bác. Bác thật sự rất cảm ơn con!
Âu Phong nói với lòng biết ơn.
- Chỉ là chuyện nhỏ thôi.
Diễm Tô cười nhạt
- Hai bác vào trong ngồi đi con lấy ít hoa quả.
- Không ngờ con dâu là một người dũng cảm và biết điều như vậy! Loại chuyện tầm thường này để người hầu làm đi!
Dương Đát Kỷ hài lòng hơn với cô.
- Làm sao mà như thế được. Mọi người chờ con!
Diễm Tô bỏ túi xách xuống, đi về phía phòng bếp.