Chương 53

Đang đợi em cùng nhau ăn cơm.

Âu Thần đóng tập tài liệu lại, giơ tay về phía cô,- Lại đây.

Diễm Tô ngồi ở bên cạnh hắn, nói

- Sau này tôi cũng giống như những nhân viên khác, chỉ cần đến nhà ăn dùng bữa, anh không cần phải đợi tôi. .

Âu Thần hào sảng đáp

- Anh đã nói rồi . Từ nay ba bữa ăn một ngày của em là anh có chịu trách nhiệm vỗ béo em !

- Tôi không phải lợn!

- Sau này làm thế nào có thể....

Âu Thần vừa nói vừa gắp một ít thịt cho cô

- Làm thế nào anh có thể có một đứa con mà mẹ nó không khỏe mạnh đây?

- Ai nói tôi muốn có con?

Âu Thần nhìn cô ấy với đôi mắt trìu mến và dịu dàng

- Anh nói!

" ..."

- Sáng này em đã làm công việc gì? Có thể thích ứng không? Có ai bắt nạt em không?

Diễm Tô lắc đầu

- Không có.

- Vậy thì tốt !

Yên lặng bưng lấy bát cơm, một hồi sau rốt cục không chịu đựng được tính tò mò liền hỏi

- Âu Thần........Anh có kẻ thù trong công ty?

- Tại sao em lại hỏi vậy?

- Không có gì. Ngẫu hứng muốn hỏi!

Diễm Tô nói một cách lơ đễnh,xới cơm

"...."

- Anh còn trẻ mà đã gây dựng một công ty như vậy chắc cũng có nhiều người ganh tị và ghét anh nhỉ?

- Không có ai là hoàn hảo cả!

Dù hắn ta có giỏi đến đâu đi chăng nữa thì cũng có người đố kị và muốn gϊếŧ hắn. Đây là bản chất của con người.

- Chỉ cần em đứng về phía anh cho dù có bao nhiêu kẻ thù anh cũng không sợ!

............

Buổi chiều, Diễm Tô bị gọi đến văn phòng ngay khi cô đi làm

- Cô đi cọ rửa toilet.

"......"

Diễm Tô cũng chịu không nổi, nói

- Nếu tôi nhớ không nhầm thì tôi đã phỏng vấn vào làm chuyên gia phòng thí nghiệm nước hoa!

- Vậy thì sao?

Mã Vĩ Vĩ thậm chí không thèm ngước mắt lên, xem xét tài liệu một cách nhanh chóng và chính xác

- Mọi việc đều phải làm từ nhỏ đến lớn, khi mới vào bộ phận này, tôi đã trèo ra ngoài lau cửa sổ 17 tầng!

"...... "

Diễm Tô tranh luận,

- Việc làm mà trưởng phòng nói chính là công việc dành cho những người mới, tôi đã tích lũy được nhiều năm kinh nghiệm trong nước hoa nổi tiếng nước ngoài. Vì vậy tôi có khả năng làm nó mà không phải bắt đầu làm những công việc nhỏ này!

Mã Vĩ Vĩ dừng cây bút trên tay, ngước mắt lên

- Bây giờ cô đi hay ở. Quyết định là ở trong tay tôi. Cô phải làm những gì tôi yêu cầu!

" ... "

- Nhân tiện đi cọ rửa thì thay luôn cái thùng rác trong toilet.

Mã Vĩ Vĩ hướng dẫn cô và nhớ ra điều gì đó

- Nhân tiện, đến quán cà phê ở góc ngã tư và mua cho tôi một cốc cà phê phân chồn!

" ... "..."

- Còn đứng đó làm gì?

Mắt Mã Vĩ Vĩ lóe lên vẻ khinh thường

- Cô không muốn vào phòng thí nghiệm sao? Rửa toilet xong để tôi xem thái độ làm việc của cô. Tôi sẽ cân nhắc kỹ càng.

"..."

Khi Diễm Tô ngồi xổm trong phòng tắm để lau nắp bồn cầu, cô tự nhủ phải kiên nhẫn và nhẫn nại!

Phòng thí nghiệm nước hoa của tập đoàn Phong Thần rất nổi tiếng, so với Quyến Lâm tốt hơn gấp nhiều lần, xác suất học QY13 ở đây cao hơn Quyến Lâm rất nhiều, cô phải nắm bắt cơ hội, không thể vì một chút khó khăn mà bỏ cuộc!

Vừa lúc Diễm Tô lau xong nắp bồn cầu…

- Buổi trưa mấy người đó có phát hiện không?

Một giọng nói đột nhiên vang lên từ phòng tắm nam.

Động tác trên tay Diễm Tô dừng lại, ánh mắt cô chợt nhướng lên, giọng nói này ... không phải là giọng của một người đàn ông lúc trưa sao?

-Hẳn là nhân viên của bộ phận sản xuất nước hoa… Đừng lo lắng, tôi đã yêu cầu điều tra, sẽ sớm có kết quả.

Giọng một người đàn ông khác đã sớm vang lên.

- Chúng ta phải bịt miệng những người biết chuyện đó càng sớm càng tốt. Những gì chúng ta định làm tiếp theo không được để lộ ra ngoài ...

- Ý anh là nhổ cỏ tận gốc?

- Đúng vậy.



Diễm Tô giật mình đứng im không dám nói.

Nhưng đột nhiên điện thoại di động trong túi cô đổ chuông, cô sửng sốt và nhìn ra, đó là Âu Thần

Đây là lần thứ hai hắn gọi không đúng lúc! Nhanh chóng cúp máy, Diễm Tô tim đập loạn nhịp.

Đã có người mở cửa phòng vệ sinh nam, bước chân của họ nhanh chóng đi về phía bên này.

"Cốc, cốc". Tiếng gõ cửa vang lên.

Diễm Tô đột nhiên giương mắt nhìn về phía cửa, thật là xui xẻo! Làm thế nào để trốn thoát đây?

Tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục, Diễm Tô hoảng sợ nhìn xung quanh, trong phòng tắm có một cửa sổ, Diễm Tô không còn cách nào khác chỉ có thể trèo ra ngoài cửa sổ!

Nghe tiếng gõ cửa ngày càng nhanh, Diễm Tô cả người leo ra ngoài, đứng ở ghế trống bên cạnh điều hòa, toàn thân áp vào tường, không dám phát ra tiếng động mạnh

Cửa bị đập mạnh và bị đá tung ra.

Hai người đàn ông bước vào, có cây lau sàn, chổi, xô lau sàn, nước lau nhà vệ sinh, chổi vệ sinh và hàng loạt vật dụng khác bên cạnh bồn rửa mặt ... Tất cả đều trong tình trạng đã qua sử dụng. ...

- Người đi đâu rồi!

Một người đàn ông hỏi.

- Tìm xem!

Một người khác mở cửa một cái, phát hiện bên trong không có ai.

Đột nhiên, di động của Diêm Tô lại vang lên, hai người vừa nghe thấy thanh âm, lập tức nhận ra có người trốn ở ngoài cửa sổ!

" Chết tiệt!" Diễm Tô chửi thề một câu.

Nhìn thấy bọn họ đi về phía cửa sổ, Diễm Tô lo lắng nhảy xuống.Vì đây là lầu hai, Diễm Tô rơi xuống đất không lo tính mạng, rơi xuống vườn hoa nhưng bị cành hoa cứa vào cơ thể.

Hai người đàn ông thò đầu ra, nhìn thấy một nữ nhân mặc đồ vệ sinh liền bỏ chạy ...

Diễm Tô ba chân bốn cẳng chạy thật nhanh, thật nhanh, cô chạy một đoạn đường dài ra khỏi đó, còn chưa kịp thở gấp, điện thoại lại vang lên, Diễm Tô cầm lên, thấy là Mã Vĩ Vĩ!

- Trưởng phòng Mã, tôi đã ra ngoài, và tôi sẽ quay lại sau khi mua cà phê

- Không..không..không..cô quay lại đi!

Giọng điệu của Mã Vĩ Vĩ đột nhiên trở nên đặc biệt dịu dàng.

Mã Vĩ Vĩ này lại ăn trúng cái gì à? Sao đột ngột dịu dàng đến vậy?

Mã Vĩ Vĩ mỉm cười và nói thêm,

- Chúng ta có cấp trên xuống kiểm tra tình hình làm việc, cô nhanh chóng trở lại, cuộc gặp gỡ sắp bắt đầu rồi!

- Cô nói tôi có thể tham gia cuộc họp của công ty à?

- Tất nhiên, đây là cuộc họp do ngài Âu tổ chức cho một mình bộ phận của chúng ta. Chuyện này lan ra khiến không biết có bao nhiêu người trong bộ phận muốn ghen tị. Đừng nói nữa. Làm ơn hành động nhanh đi. Tôi cúp máy đây!

Mã Vĩ Vĩ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm sau khi nói chuyện qua điện thoại.

Khi Diễm Tô trở lại , bảy nhân viên đều đứng bên ngoài phòng làm việc của Mã Vĩ Vĩ để theo dõi động tĩnh bên trong.

Vì phòng làm việc của Mã Vĩ Vĩ có hai bức tường kính cao từ trần đến sàn, cho dù bên trong kéo rèm xuống, bên ngoài vẫn có thể nhìn thấy qua kẽ hở, Lâm Mạt thấy Diêm Tô đi tới, vội vàng ra hiệu nói nhỏ:

- Lại đây!

Diễm Tô bối rối bước tới,

- Có chuyện gì vậy?

- Nhìn kìa! Ngài Âu đẹp trai quá!

Lâm Mạt ngây ngốc nhìn người đàn ông bên trong,

- Làm sao ngài ấy có thể đẹp trai như vậy dù chỉ đọc hồ sơ! Tôi sắp không chịu nổi rồi!

" ... "

Diễm Tô ngước mắt nhìn người đàn ông bên trong, ngồi ở chỗ Mã Vĩ Vĩ nhìn xuống thứ gì đó, khuôn mặt tuấn tú khiến mọi người ghen tị. Mã Vĩ Vĩ đứng sang một bên đầy kính trọng và tràn đầy hạnh phúc , từ biểu hiện trong đôi mắt của cô ta, Diễm Tô có thể thấy nó tràn đầy lời khen và ngưỡng mộ.