Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hợp Đồng Hôn Nhân: Tổng Tài Nghiện Vợ

Chương 50

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nhưng... dù muốn chết cũng phải làm cho tôi hiểu được! Tại sao ngài Âu lại giận dữ như vậy là có lý do gì?- Đúng vậy, Đồng Vương,rốt cuộc là chuyện gì xảy ra thế này?

- Là cô ta!

Đồng Vương nghiến răng nghĩ đến người mới.

- Cô ta đang nói nhảm trước mặt chủ tịch Âu, cô ta lừa gạt ngài ấy!

- Tôi không hiểu.

Phó giám đốc sở kế hoạch lắc đầu

- Chúng tôi không thù không oán với cô ấy. Tại sao cô ấy lại làm điều này?

- Cô ta muốn leo lên, vì vậy cô ta muốn kéo vài người chúng ta xuống!

" ... "

Nghe đến đây, ba nữ nhân viên đã hiểu ra, nhưng không ngờ một người nhìn rất hoạt bát và thật thà lại là một con cáo, là một kẻ xấu xa tận xương tủy!

- Anh Đồng mặc dù chúng ta đã mất hết tất cả nhưng người của chúng ta đều ở bên trong!

Phó giám đốc sở kế hoạch lóe lên tia tàn nhẫn,

- Cho dù chúng ta không có ở đó, cũng sẽ có người chăm sóc cho cô ta!

- Cô không nghĩ có điều gì đó kì lạ sao?

Lily của Phòng Nhân sự nói

- Tổng giám đốc Âu thường không lo nhiều việc như vậy. Anh ta đột nhiên tìm người mới. Người mới này có phải là bạn gái anh ta không?

- Cô nghĩ nhiều quá. Đừng quên, bộ dạng của chúng ta cũng không tệ, xếp hàng lâu như vậy cũng không với tới, vậy làm sao có thể để mắt đến cô ta

- Đúng vậy, chủ tịch Âu chỉ đang tìm cớ sa thải chúng ta thôi!

- Chúng ta đều là những người lâu năm và không có giá trị, tất nhiên anh ấy phải tìm những người mới!

Âu Thần bước vào thang máy bế Diễm Tô trên tay cùng với vẻ kiêu ngạo thường ngày.

Diễm Tô sợ bị nhìn thấy, ngượng ngùng nói:

- Để tôi xuống.

- Thang máy này chỉ có mình tôi sử dụng. Đừng lo, sẽ không có ai vào cả.

Âu Thần dường như nhìn ra suy nghĩ của cô, nắm tay cô.

Diễm Tô không thoải mái ở trong vòng tay của hắn ta, ngay sau đó, thang máy mở ra với tiếng leng keng, và Âu Thần ôm cô vào văn phòng,

- Chúng ta sẽ về nhà sau giờ nghỉ.

Anh đặt cô lên ghế sofa và âu yếm chạm vào tóc cô, như thể đang an ủi một đứa trẻ.

- Tại sao?

Diễm Tô không hiểu.

- Người phỏng vấn vừa nói hôm nay tôi có thể đi làm.

- Tình trạng hiện tại của em không phù hợp.

- Âu Thần, anh hối hận phải không?

Diễm Tô phát hiện ra

- Anh không định thuê tôi đúng không?

Âu Thần không ngờ lại bị cô đoán ra nhanh như vậy, hắn kiên nhẫn giải thích với cô

- Tô Tô , trước đây em chỉ quan tâm đến cảm xúc của bản thân, hoàn toàn không biết mình đang gặp nguy hiểm.

- Anh nói vậy là có ý gì?

Diễm Tô đột nhiên đứng lên

- Chỉ vì tình huống nhỏ vừa rồi, anh không muốn tuyển tôi?

- Không phải !

Âu Thần sờ sờ chóp mũi cô

- Đồ ngốc.... Anh muốn em dù thế nào đi nữa cũng không cần đi làm. Anh nuôi em! Với lại sẽ không bao giờ để em gặp những tình huống như vừa rồi!

- Tôi đang nói đến công việc! Tôi biết chính xác anh đang lo lắng điều gì, nhưng loại tình huống đó không phải ngày nào cũng xảy ra, hơn nữa Đồng Vương đã bị anh đuổi việc.

- Chỉ cần có đàn ông, anh sẽ không để em đến gần. Không phải chỉ có Đồng Vương, đàn ông trong Phong Thần này không biết sẽ có để ý đến em hay không! Chỉ là, nếu anh không có mặt hậu quả có thể rất tai hại.

Âu Thần an ủi cô

- Muốn nghiên cứu cái gì, anh sẽ cho người giúp em!

- Âu Thần! Tôi đã nói phải dựa vào bản thân mình!

- Vậy anh sẽ xây phòng thí nghiệm cho em ở nhà, được không?

- Anh giống như đang quản thúc tôi vậy.__Diễm Tô ngữ khí nói

- Vậy sống còn có ích lợi gì?

- Đi đâu?

Âu Thần thấy cô đứng dậy rời đi liền đứng ở trước mặt cô! Hắn vuốt ve chóp mũi của cô một cách trìu mến.

Diễm Tô chỉ có thể tức giận nói:

- Ở đây ngột ngạt quá, tôi đi ra ngoài hít thở một chút.

- Anh không nói không cho em ở lại.

Sau cùng Âu Thần lựa chọn nhượng bộ. Anh lấy điện thoại di động ra gõ vài chữ, dịu dàng nói:

-Nhưng em phải hứa với anh rằng dù có chuyện gì xảy ra, em cũng sẽ nói cho anh biết mọi chuyện.

- Thật sao?

Diễm Tô nghi ngờ nhìn hắn

- Chỉ cần tôi đồng ý, anh sẽ để tôi đi làm?

- Ừ.

- Được rồi, tôi đồng ý

Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa

- Thiếu gia, trang phục đã chuẩn bị xong!

Thời điểm Vệ Khanh nhận được tin nhắn, liền lấy bộ đồ dự phòng xuống xe.

Diễm Tô không ngờ anh ta lại chuẩn bị nhanh như vậy,

-Những bộ quần áo này... đều là của tôi?

- Ừ.

Âu Thần lấy hơn chục bộ quần áo, giơ tay ra hiệu Vệ Khanh đi ra ngoài, sau đó treo từng bộ một vào tủ.

- Anh sẽ để chúng ở đây nếu khi em cần. Tất cả đều là của em!

Diễm Tô nhìn tủ quần áo khổng lồ rồi nhìn vào phòng ngủ trang nhã.

- Anh thường xuyên nghỉ ở đây?

- Trước khi gặp em, anh hiếm khi về nhà.

Âu Thần không có khái niệm về nhà và ở bất cứ đâu cũng vậy. Trong một thời gian, hắn rất bận rộn. Hắn đã sống ở đây hơn nửa năm. Hắn thức dậy đi làm và đi ngủ khi thấy mệt.

- Anh nên đi ra ngoài để tôi thay quần áo!

- Không phải là chưa từng thấy. Anh sẽ làm tốt.

- Bỏ tay ra!

- Anh đừng nhìn! Quay mặt đi!

Diễm Tô xấu hổ ôm lấy thân thể của mình.

- Không muốn đi làm sao?

Âu Thần ra vẻ là phụ huynh thúc giục và đe dọa,

- Bỏ tay ra nếu còn muốn đi làm!

"..."

Ngay khi Diễm Tô do dự, Âu Thần đã nắm tay cô ra và đeo vào cho cô.

Hắn mặc quần áo rất nhẹ nhàng và nhanh chóng. Hắn sợ rằng cô sẽ bị cảm lạnh và làm tổn thương cô. Diễm Tô đỏ mặt vì sự chăm sóc của hắn ta. Sau khi tất cả những bộ quần áo đã được mặc, cô nói,

- Phỏng vấn xong, tôi sẽ báo cáo.

-Ừm ... ...

Môi anh lướt qua một cách bất ngờ, như thể một đôi trai gái sắp rời xa, đầy miễn cưỡng và nhớ nhung.

Diễm Tô không khỏi trợn to hai mắt, không thể tin được lại bị hôn.

Âu Thần đã muốn hôn cô từ lúc nãy, hắn trìu mến ấn vào đầu cô không cho cô kháng cự, một lúc sau, hắn miễn cưỡng nói:

- Đến khoa nước hoa báo cáo.

Diễm Tô rời khỏi hắn như trốn tránh . Trong phòng làm việc của hắn, cho đến khi bước vào thang máy, trên mặt cô vẫn còn ửng hồng.

Vệ Khanh đợi bên ngoài thang máy, nhìn thấy Diễm Tô đi ra, lập tức cung kính cúi đầu

- Cô Tô,mời cô đi cùng, tôi sẽ đưa cô đến khoa nước hoa báo cáo.

- Không cần, anh nói cho tôi biết cách đến đó. Tự tôi đi được!

Diễm Tô không muốn mọi người nhìn thấy.

- Vậy thì... Cô Tô đi thẳng tới đây, rẽ trái, cuối cùng rẻ phải sẽ nhìn thấy !

- Cảm ơn.

Vệ Khanh nhìn cô hoảng hốt rời đi, tự hỏi "Trời nóng thế sao? Sao mặt cô Tô lại đỏ thế này? "

Sau đó Vệ Khanh lấy điện thoại di động ra và báo cho Âu Thần

- Cô Tô đã tự qua rồi.

- Cứ để cô ấy đi!

Chỉ cần cô ấy vui, hắn có thể làm bất cứ điều gì.

Vệ Khanh không ngờ Âu Thần sẽ nói điều này. Anh ta hơi bối rối khi cúp máy, thiếu gia dễ tính từ lúc nào vậy?
« Chương TrướcChương Tiếp »