Về đến nhà, Diễm Tô vẫn chưa thích ứng được với quan hệ giữa hai người, cô đi pha nước tắm, tìm quần áo chuẩn bị đi tắm.
- Mặc bộ đồ này.
Âu Thần đột nhiên ném vào tay cô một bộ quần áo màu đỏ.
Diễm Tô lắc qua một bên nhìn xem, đó là một bộ quần áo rất sεメy, viền ren gợi cảm, cổ chữ V mê hoặc, mấu chốt là phía sau còn trống không ...
- Anh, sao anh lại có cái này?
Vẻ mặt của Diễm Tô gắt lên và bắt đầu nóng lên.
- Lần trước anh mua nó khi đến trung tâm mua sắm.
- Sao tôi không biết?
Diễm Tô nhìn bộ quần áo hở nhiều như vậy, vội vàng lắc đầu
- Tôi không thích mặc kiểu này.
- Em không thử thì làm sao biết được?
Đôi mắt Âu Thần đầy cảm xúc, nụ cười trên khóe miệng vừa đẹp trai vừa tà ác.
- Cất nó đi
Diễm Tô muốn cất nó trở lại tủ, nhưng Âu Thần vẫn tiếp tục tranh cãi với cô.
- Anh muốn nhìn em mặc.
- Không!
- Hay là để anh giúp em?
- Anh cút cho tôi!
- Chúng ta đều đã trở thành vợ chồng, em sẽ không cho anh một chút lợi ích nào sao?
- Không!!
Bọn họ tranh giành qua lại, đúng lúc đó, chiếc váy đột nhiên bị xé rách, cả hai người đều kinh ngạc dừng lại.
Diễm Tô cầm lên, thấy một lỗ bị bọn họ xé toạc ra, càng lộ ra ngoài ...
- Em muốn mặc hở hang hơn sao?
Âu Thần không khỏi cười trêu chọc cô.Diễm Tô quá xấu hổ, gắt lên
- Tôi sẽ tức giận nếu anh không đặt nó lại.
- Ừ...ừ
Âu Thần làm theo hướng dẫn của cô và đặt lại nó vào tủ.
Diễm Tô chọn một bộ quần áo và rời đi, Âu Thần nói
- Tô Tô, cái đó ...
- Im đi!
Diễm Tô không còn muốn nghe hắn ta nói nữa.
Âu Thần có chút ngây người, hắn muốn nói với cô rằng bộ quần áo đó càng hở hang hơn bộ lúc nãy, nhưng cô không nghe, hehe ... Vậy thì đợi cô mặc ra ...
Đợi một lúc bên ngoài phòng tắm tỏa ra mùi thơm hấp dẫn, cổ họng của Âu Thần trở nên cứng ngắc. Hắn rất vội vã đến mức không thể không gõ cửa
- Tô Tô , em có cần giúp đỡ không?
- Tránh xa tôi ra!
- Tôi cũng chưa tắm. Gần đây hóa đơn tiền nước tăng cao. Tại sao chúng ta không tắm chung?
Âu Thần nghiêm nghị nói
- Đừng nên lãng phí nước!
- Âu Thần , anh không biết xấu hổ!
Âu Thần một quý ông lịch lãm cao cao tại thượng, mặt lạnh với mọi người xung quanh. Sau khi lấy giấy kết hôn về đã trở nên người hoàn toàn khác_ mất liêm sĩ hơn, mặt dày hơn và lưu manh hơn.
Diễm Tô cảnh cáo
- Đừng quên anh đã hứa với tôi điều gì!
- Chỉ là tắm chung thôi! Anh sẽ làm không làm chuyện đó! Em muốn anh đi đâu bây giờ ?
- Đi đi!
Âu Thần hơi thất vọng quay lại và thu dọn ga trải giường. Bắt đầu từ hôm nay, cô sẽ sống với hắn. Thời gian còn dài! Còn có cơ hội!
Diễm Tô thay quần áo sau khi tắm xong, cô luôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ, cúi đầu nhìn thấy phía trước rất bình thường, đó là một bộ quần áo ngủ bằng vải thun bình thường, nhưng sao phía sau lại có chút lạnh lẽo?
Cô muốn nhìn thấy mình trong gương, nhưng hơi nóng trong phòng tắm làm mờ cả tấm gương. Quên đi, cứ như vậy đi.
Cô cuộn tóc lại, bởi vì vết thương trên đầu chưa lành hẳn, cô không dám gội đầu, mở cửa đi ra ngoài, Âu Thần đang ngồi trên sô pha nhìn máy tính bảng ngước mắt lên liền bị cô hấp dẫn.
- Tôi về phòng nghỉ ngơi.
Diễm Tô chuẩn bị rời đi.
Âu Thần mở to mắt trong vô vọng, và phía sau cô ấy hoàn toàn hở những gì cần thấy ! ! ! Ngoại trừ ba quai ngang, những nơi khác đều trông thấy nháy mắt!
Đường cong quyến rũ, nước da trắng ngần, với những giọt nước chưa khô ...
- Dừng lại!
Âu Thần cảm thấy tất cả nhiệt trong người dâng lên, chắn trước mặt cô
- Từ nay đây sẽ là phòng của em!
"..."
Diễm Tô hơi kinh ngạc
- Còn anh?
- Anh cũng ở đây.
"..."
Âu Thần ôm lấy khuôn mặt của cô bằng cả hai tay. Bên trong nóng bỏng khiến hắn hôn cô. Trong tiềm thức Diễm Tô muốn vùng vẫy, nhưng sự dịu dàng của hắn đã khiến cô từ bỏ phản kháng từng bước ... Cho đến khi hắn đè cô xuống giường ...
Nhưng cô vẫn chưa sẵn sàng ...
Diễm Tô ngước mắt lên, ánh mắt của hắn đầy ham muốn khi cởϊ qυầи áo của cô rồi hôn một cách âu yếm ...
Sau khi trải qua quá nhiều sự việc Âu Thần trân trọng từng giây phút được ở bên cô ... Có thể ở bên cô hắn rất hạnh phúc!
- Âu Thần , đừng ...
Diễm Tô có chút chột dạ, không phải hắn nói sẽ không dễ dàng chạm vào cô sao? Làm sao hắn ta có thể làm được điều này nếu không có sự tự nguyện của cả hai bên?
- Tô Tô , em là của anh.
Giọng hắn dụi vào tai cô, đêm nay, hắn sẽ "thịt" cô và để cô hoàn toàn thuộc về mình.
- Âu Thần..đừng...
Nụ hôn nhẹ nhàng mờ mịt nóng bỏng, Diễm Tô không thể chống lại sự mạnh mẽ của hắn , dần dần, cũng buông thả bên trong ấm áp của anh ......
- Âu Thần...
- Anh sẽ nhẹ nhàng......
......
... ………
………………
Sáng hôm sau, Diễm Tô vừa mở mắt ra, thắt lưng và lưng đau nhức, hầu như không chỗ nào còn nguyên vẹn!
Âu Thần đang ngủ ngon lành với vòng tay ôm lấy cô, cô ngước mắt lên và nhìn nét mặt hắn, hắn trầm lặng và xinh đẹp. Hắn không có vẻ kiêu ngạo thường thấy, khi ngủ có nét dịu dàng hơn, giống như một đứa trẻ thuần khiết.
Cô vừa muốn vén chăn đứng dậy, Âu Thần đã bị động tác của cô đánh thức,
- Không ngủ thêm sao?
- Đã tám giờ rồi, không phải anh nói là buổi phỏng vấn chín giờ sao?
Diễm Tô đã đặt đồng hồ báo thức vào sáng sớm, chỉ vì không muốn đến muộn cho ngày phỏng vấn đầu tiên!
Mở chăn bông ra, Diễm Tô đột nhiên sờ thấy màu đỏ tươi, sững sờ vài giây, cuối cùng cô hỏi:
- Đây là cái gì ......?
Âu Thần nhàn nhạt nói
- Đây là lần đầu tiên của em!
- Lần đầu tiên ?
Diễm Tô mở to hai mắt, ý của anh ta là, bọn họ trước kia không có quan hệ sao?
- Đó là những gì anh đã trêu chọc với em?
Âu Thần thản nhiên trả lời như thể anh biết những gì cô đang nghĩ.
- Nói cách khác, chúng ta chưa từng có chuyện như vậy… Trong điện thoại của anh cũng không có ảnh chụp đêm đó sao?
Diễm Tô không thể tin được.
- Ừ!
Âu Thần vuốt cằm âu yếm,
- Trình độ lừa gạt của anh cũng thật là giỏi, thảo nào em tin ngay lập tức.
- Anh…
Diễm Tô tức giận đến mức cầm cái gối lên đánh hắn!
Kỳ thật hắn đã nói dối cô lâu như vậy, còn dùng ảnh dọa cô làm cái này cái kia. Diễm Tô thầm nghĩ, cô thật ngốc, sao có thể bị hắn lừa dễ dàng như vậy!
Âu Thần không hề khó chịu, để cô đánh
- Hôm nay anh cho em nghỉ lễ, ngày mai đi phỏng vấn.
- Không!
Diễm Tô ném cái gối cho hắm vừa bước ra khỏi giường, hai chân mềm nhũn khiến cô suýt nữa quỳ trên mặt đất.
Tên khốn kiếp này, bao nhiêu năm không động vào nữ nhân rồi? Thật sự là đau chết cô!!
Diễm Tô có chút tức giận trừng mắt nhìn hắn, tất cả những gì hắn hứa trước khi kết hôn đều là cái rắm! Nó phải được sự đồng ý của cả hai bên! Làm sao hắn ta có thể quan tâm đến cô đêm qua ... đồ tồi!
Âu Thần dường như biết cô ấy đang nghĩ gì, và mỉm cười ngây ngốc với cô ấy với khuôn mặt hạnh phúc ...
Âu Thần đứng dậy và đi vào phòng tắm và ăn sáng. Cô mặc một bộ trang phục màu đen và khăng khăng bắt xe buýt đi phỏng vấn.
Âu Thần không ép cô, sai Vệ Khanh lái sau xe buýt trong im lặng.
- Đừng để cô ấy phát hiện.
Nghe lời của Âu Thần Vệ Khanh chỉ có thể lái xe chậm hơn, rồi chậm hơn…
- Cậu đã thông báo cho người phỏng vấn chưa?