Chương 44

Vậy bây giờ Âu Thần ra sao rồi?Lão phu nhân nhướng mắt và hỏi Vệ Khanh.

- Thiếu gia vẫn còn ở bệnh viện, tôi nghĩ bây giờ ngài ấy tâm trạng không tốt ...

- Ông xã, chúng ta có nên đến bệnh viện không?

- Để Âu Thần tự xử lý, nó cần yên tĩnh. Chúng ta về trước đi.

- Nhưng ...

- Chúng ta không thể giúp được gì nhiều cho nó!

Âu Phong ôm eo bà Âu và rời đi.

Dương Đát Kỷ vội quay lại và ra lệnh

- Quản lí Vệ ! Cậu hãy nói với Âu Thần , nếu nó thực sự đâu lòng vì cô gái này, hãy làm một người khác giống cô ấy. Đừng quá buồn! Bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ của chúng ta là tốt nhất Trung Quốc. Việc giống hệt nhau cũng không thành vấn đề ...

- Được rồi, nếu phu nhân đã nói vậy tôi sẽ truyền lại cho thiếu gia!

- Nhớ nhắc Âu Thần ăn ngủ đúng giờ, vài ngày nữa chúng ta sẽ đến gặp nó!

Bà Âu tiếp tục ra lệnh.

- Vâng.

Quản lí Vệ cúi đầu cung kính, không biết nói gì. Mỗi lần vị phu nhân này thốt lên đều rất khác biệt...

Sau khi hai vị tổ tông rời đi, Vệ Khanh lái xe nhanh chóng đến bệnh viện, tiến vào tầng VIP, bầu không khí trầm mặc đột nhiên bao trùm. Bước tới, một vài người cúi người đứng sang một bên trong im lặng thương tiếc, cửa phòng cấp cứu đã được mở ra, có thể thấy ca mổ đã kết thúc, mọi người đều trông như thế này, có lẽ nào ca mổ đã thất bại?

Lại nhìn Âu Thần ngồi trên ghế bên ngoài phòng cấp cứu, khoanh tay che trán, khuỷu tay chống đầu gối, cả người trầm mặc.

Khi Vệ Khanh chuẩn bị đến gần, anh chợt nhận ra một giọt nước mắt rơi trên mặt đất, kinh ngạc ngước mắt lên, một giọt nước mắt khác nhanh chóng rơi xuống đất.

Điều gì đang xảy ra ở đây?

Thiếu gia khóc?

Vệ Khanh không thể tin vào mắt mình và dụi dụi nó một cách tuyệt vọng. Có chuyện gì với cô Tô? Bằng không, thiếu gia làm sao có thể trở nên như thế này?

Ở bên thiếu gia khi mười bốn tuổi, anh cả đời này chưa từng thấy thiếu gia rơi lệ, cũng không có thấy thiếu gia vì ai mà khóc ...

Tình cảm của thiếu gia dành cho cô Tô là thật sao? Thiếu gia thực sự đã yêu cô từ cái nhìn đầu tiên?

.

.

.

Diễm Tô giơ tay lên nhìn khuỷu tay, cũng may là cô đã bôi thuốc, tình hình không có vẻ nghiêm trọng, cô đang chuẩn bị rời đi, không ngờ lại có rất nhiều người đứng đối diện ...

- Âu Thần, quản lí Vệ hai người làm gì ở đây vậy?

Một giọng nói tò mò truyền đến.

Âu Thần đột nhiên ngước mắt lên, khuôn mặt quen thuộc đó, chiếc váy quen thuộc, và cô ấy vẫn đang mặc bộ đồ hôm qua hắn mang cô đến trung tâm thương mại ...

Là cô ấy sao? Khúc Diễm Tô?!!!!

Ngay lập tức đứng dậy và chạy về phía cô, Âu Thần dường như là người duy nhất còn lại trong mắt cô, và tất cả những tiếng nói bên ngoài đều không tồn tại, chỉ có cô trong mắt hắn, trong trái tim hắn và trong tâm trí hắn!

Bất ngờ ôm cô vào lòng, Âu Thần dường như đã trải qua cả thế kỷ dài. Cái ôm đã mất từ

lâu này lập tức sưởi ấm trái tim hắn, hương thơm từ cơ thể cô, nhiệt độ, hơi thở của cô ....! Cô ấy thực sự còn sống!

Diễm Tô bị hắn ta giữ không thể cựa quậy được, có chuyện gì vậy? Điều gì đã xảy ra với Âu Thần ?

Mặc dù Âu Thần đã cố gắng hết sức kiềm chế sức lực, nhưng anh không nhịn được muốn dụi dụi cô vào trong cơ thể

- Là em sao? Diễm Tô!!

- Anh ôm đủ chưa?

Diễm Tô bối rối, cả khuôn mặt đều bị hắn giữ chặt. Vuốt ve trên tay một cách âu yếm, cô hoàn toàn không biết tình hình gì đang xảy ra!

- Thật sự là em đúng không? Nói cho tôi biết, đây không phải là mơ!

Đôi mắt của Âu Thần đỏ hoe vì quá vui mừng.

Chuyện gì vậy?

- Âu Thần , em có bị đứt dây thần kinh nàođó không?

Đột nhiên, hai hàng lệ tuôn ra từ hốc mắt của Âu Thần , và Diễm Tô mở to mắt không tin nổi: " Âu Thần hắn... khóc sao?"

Cô không thể tin được, đó thực sự là nước mắt của Âu Thần ?

Có điều gì đó không ổn đổi với Âu Thần! Liệu những người như Âu Thần đứng trên đỉnh của tòa kim tự tháp cũng biết khóc sao?

Hai tay ôm lấy khuôn mặt của cô, Âu Thần hôn lên môi cô, hôn điên cuồng ... Nước mắt còn chưa kịp khô đã dính lên trên khuôn mặt cô, đôi mắt của Diễm Tô mở to không thể tin được, đó là sự thật, nước mắt của Âu Thần ...

Hắn đau đến tột cùng và sung sướиɠ đến tột cùng, hai cảm giác quyện vào nhau khiến hắn mạnh mẽ hơn bình thường. Diễm Tô không chống nổi sức lực của hắn mà rút lui, hắn ấn mạnh và hôn cô một cách thô bạo.

Khi chạm đến bức tường, hắn vướng víu mạnh mẽ ... Vừa rồi, tất cả cảm xúc dồn dập bùng lên trong cơ thể, Âu Thần không thể kiềm chế được sức lực của mình, rõ ràng hắn muốn đối xử nhẹ nhàng với cô, nhưng hắn lại muốn hôn cô ...

Một lúc sau, đôi môi mềm mại của Diễm Tô bị nụ hôn của Âu Thần làm cho sưng lên, ngay khi cô sắp thở không ra hơi, Âu Thần uối cùng cũng dừng lại, ôm cô vào lòng

- Anh đã nghĩ sẽ mất em mãi mãi.

Diễm Tô giật mình. Hắn cho rằng cô bị tai nạn nên mới lo lắng ?

Nhưng là quan hệ của bọn họ là như thế nào, cô quan trọng thế sao? Hắn thật kỳ quái ...

- Nói cho anh biết đã có chuyện gì! Người bên trong là ai, tại sao bác sĩ lại nói chủ nhân điện thoại có chuyện?

Âu Thần hỏi.

- Anh đang nói về người đã giật điện thoại của tôi?

- Giật nó?

Âu Thần hơi ngạc nhiên

- Điện thoại của em bị cướp?

-À, tôi đang nói chuyện với anh nửa chừng thì điện thoại đột nhiên bị cướp! Người đó giật lấy nó và chuẩn bị vượt lên thì đã bị một chiếc xe tải đâm phải!

- Còn em, có bị thương gì không?

Âu Thần vội vàng hỏi.

Diễm Tô khẽ cau mày, cảm xúc bất đắc dĩ trở nên rõ ràng quan tâm đến ánh mắt của Âu Thần

- Đau ở đâu?

- Không ......

Diễm Tô còn chưa kịp che giấu, Âu Thần đã phát hiện ra vết xước trên khuỷu tay trái của cô

- Cái này là thế nào?

- Cái đó ... Lúc có người giật lấy điện thoại của tôi, tôi vì bị bất ngờ mà ngã xuống.

Diễm Tô nhìn thấy dáng vẻ lo lắng và nghiêm nghị của hắn , vội vàng nói thêm:

- Không đau, chỉ là chấn thương ngoài da một chút, không sao.

- Một khi tôi không có ở bên , em lại không chăm sóc tốt cho bản thân.

Âu Thần nhìn vết thương của cô, nhíu mày

- Trở lại và để cho các bác sĩ kiểm tra!

- Không cần, chỉ là một chấn thương nhỏ.

- Chúng ta đăng ký kết hôn đi!!

- Cái gì?

Cảm giác mất mát vừa rồi quặn thắt tim anh

- Làm giấy chứng nhận kết hôn!

Âu Thần nhìn vào mắt cô, nghiêm túc nói:

- Anh thích em, Diễm Tô . Chúng ta hãy ở bên nhau.

Diễm Tô sững sờ.

Điều gì đang xảy ra ở đây? Làm thế nào Âu Thần có thể tỏ tình với cô ?

Có phải hắn có mục đích gì đó không?Tình yêu tám năm đều bị phản bội huống chi là gặp nhau chưa đầy một tháng?

- Tôi có thể nghe emmọi thứ, nhưng đây là điều duy nhất em phải nghe tôi và hứa với tôi.

Âu Thần nhìn cô đầy mong đợi.

Diễm Tô đang định nói, Âu Thần lập tức ngắt lời cô

- Em không có quyền từ chối.

"..."

Diễm Tô cứng họng, không cho có ý kiến

gì sao ... Hănd ta làm gì mà muốn cưới cô vội vàng như vậy ... ...

- Đi.

Âu Thần nắm tay cô rời đi, Diễm Tô gần như không kịp phản ứng,

- Anh đưa tôi đi đâu vậy?

- Cục Nội vụ.

- Buổi trưa rồi, bọn họ chắc đã tan làm....

- Tan làm cũng phải đi làm.....