Nếu em chết, tôi sẽ thu thập thi thể của em..Âu Thần xoa nhẹ mái tóc của cô,
- Còn có một tang lễ, xin em hãy để lại một khoản tiền … Đó không phải là một khoản chi phí nhỏ.
“…”
Diễm Tô hạn hán lời với tên này, hùng hổ nói
- Thế thì khi chết rồi anh chỉ cần thả tôi ra đường!
- Em muốn dọa những công nhân vệ sinh quét đường vào sáng sớm sao?
Âu Thần vừa thổi vừa nói
- Đời sống nhân dân khó khăn em có thể làm cho nó tồi tệ hơn? Lương tâm của em thì sao?
......
- Nếu thế nhân viên vệ sinh để gọi cảnh sát, cảnh sát đến tìm tôi, không lãng phí thời gian của anh!
Âu Thần nhẹ nhàng từ từ thổi bay tóc của cô
- Em có biết một phút thời gin của tôi là có thể đổi ra hàng trệu nhân dân tệ không?
"......"
Diễm Tô nhanh chóng phun ra máu.
- Ok, tôi biết là chủ tịch Âu rất tuyệt vời!
- Biết được thì tốt!!
"...... "
Không biết Âu Thần đã tắt máy sấy tóc đi bao lâu, Diễm Tô đột nhiên đứng lên, hắn làm lâu như vậy chắc hẳn là rất khó nhìn!
Vừa định đi, ánh mắt cô vô tình nhìn về phía cái gương bên cửa sổ, là cô đây sao? Mái tóc dài buông nhẹ trên vai, suôn thẳng mượt mà không cần lược…
- Thế nào, không tệ chứ?
Âu Thần như chờ được khen.
Diễm Tô liếc nhìn anh ta
- Tôi không ngờ rằng anh lại có tiềm năng làm một nhà tạo mẫu tóc.
"..."
Nói xong Diễm Tô đóng sầm cửa lại và rời đi. Tên khốn này sẽ không lẻn vào ban công vào nửa đêm chứ? Sợ hắn lại giở trò lưu manh cô đóng cửa ngoài ban công và khóa lại.
Âu Thần nghe thấy tiếng động lách tách ở phía cô và biết cô đang làm gì mà không thèm nhìn nó. Một nụ cười xuất hiện trên khóe miệng. Người phụ nữ này đang đề phòng hắn như một tên trộm sao?
Diễm Tô cảm thấy đã khá an toàn và cuối cùng leo lên giường để nghỉ ngơi thoải mái.
Sáng sớm hôm sau, chuông điện thoại đánh thức cô từ trong giấc ngủ, Diễm Tô cầm lấy xem thử, hiện ra một dãy số lạ.
- Ai vậy?
- Tiểu thư! Cô còn sống sao?
Dì Phương nghẹn ngào vui mừng vì người nghe điện thoại
- Tuyệt quá, tôi thật sự không nằm mơ? Nghe nói cô bị người ta bắt cóc và gϊếŧ chết tôi tưởng cô….. thật đấy. ......
Dì Phương đột nhiên không thể tiếp tục, cũng không nhịn được mà bật khóc.
- Dì Phương, đừng khóc. Chuyện này dài lắm. May mà có người đã cứu con
Diễm Tô nhẹ nhành trấn an
- Dì đừng lo lắng, con không sao, con không bị thương gì cả.
- Thật sao? May mắn quá , cảm ơn ông trời phù hộ cho cô, để tôi đi thông báo với ông chủ...
- Đợi đã!
Diễm Tô vội vàng ngăn dì Phương lại
- Con chưa nói cho bọn họ biết.
- Tại sao?
Mặc dù dì Phương đang khó hiểu, nhưng bà ấy lập tức nói
- Ông chủ xót xa khi nghe tin cô bị gϊếŧ… Sáng ra ông chủ không ăn một miếng cháo… Nói đến đây, trong lòng bọn họ vẫn có cô…
- Có phải không?
Diễm Tô hiển nhiên không tin
- Có thể trốn vào phòng ăn mừng cũng nên!
Cô sẽ không bao giờ tin những người trong gia đình đó lại đau buồn vì cô!
- Đó là sự thật. Vừa rồi ông chủ nói ông có lỗi với cô khi không cứu được . Ông cũng lấy di chúc ra nói là muốn tặng cho cô nhưng không ngờ cô lại xảy ra chuyện
- Thật như thế sao?
Bố của cô muốn làm gì? Không phải tối hôm qua cô bị bắt và cầu cứu nhưng ông ta không phải muốn cô chết đi sao. Còn nói gì mà Cửu tuyền....
Đám người nhà đạo đức giả này tưởng cô sẽ bị lừa nữa sao?
- Đúng là như thế thưa tiểu thư. Tôi đã nhìn thấy bản di chúc trong tay ông chủ!
- Vậy dì có biết ông ấy để nó ở đâu không?
Dì Phương nhớ lại
- Sau khi ông chủ đi làm, tôi không biết nó còn ở trong không! Trong cái hộp bí mật đặt ở phòng làm việc…
Ngừng một chút dì Phương lại nói
- Tiểu thư, tôi sẽ canh thời gian để lấy ra di chúc
Dì Phương đột nhiên trầm giọng nói
- Chỉ cần thiểu thư tập trung nghiên cứu về nước hoa, tìm được người mình thích kết hôn sinh con, tài sản của ông chủ đời trước để lại sẽ thuộc về tay tiểu thư!
- Con sẽ tìm cách đạt được hai điều kiện này, dì Phương không phải lo lắng. Về phần bố con, trước tiên đừng nói với họ là con còn sống, đến thời điểm con sẽ tự mình nói.
Để bọn họ lầm tưởng rằng cô đã chết mà thả lỏng cảnh giác. Khi thời cơ chín muồi , cô sẽ tạo bất ngờ cho bọn họ để mấy người kia không kịp trở tay!
- Được rồi, tiểu thư.
Dì Phương dường như nghĩ đến điều gì, vội vàng bổ sung nói
- Ồ, đúng rồi, Nhị tiểu thư đã được cứu rồi, sinh khí thai nhi còn yếu nên cần phải nằm viện nghỉ ngơi vài ngày.”
- Ừ!
Ngã xuống cầu thang mạnh như vậy mà đứa bé vẫn còn giữ được! Nhưng khi đó, cô đã thấy Khúc Diễm Nhi bí mật bảo vệ bụng khi cô ta ngã xuống cầu thang, chắc chắn đứa trẻ vẫn ổn.
- Tiểu thư, không có chuyện gì nữa thì ... Tôi cúp máy trước! Ở đây không tiện nói chuyện, có người theo dõi.
Dì Phương vừa nghe thấy tiếng người giúp việc bước tới.
- Vâng! Dì cúp máy đi!
Sau khi cúp máy, Diễm Tô nghĩ cô không thể ngồi chờ chết được, cô phải nghiên cứu QY13 càng sớm càng tốt, thu hồi công ty mà ông nội để lại!
Nghĩ đến đây, cô lại nghĩ đến đề nghị của Âu Thần.
Mở cửa, một người giúp việc vừa đi qua
- Cô Khúc dậy sớm vậy?
- Thiếu gia của cô đang ở đâu?
- Ngài ấy đã đến công ty từ sáng sớm!
- Có phải là tập đoàn Phong Thần trên đường Lâm Giang Đông không?
- Đúng vậy thưa tiểu thư!
- Anh ấy khi nào thì ngài về?
- Tôi không biết, có lẽ tối nay ngài sẽ không về.
......
Mười phút sau, Âu Thần nhận được một cuộc gọi từ nhà
- Âu thiếu gia, cô Khúc đã tự mình đi tìm ngài!
- Tìm tôi?
Âu Thần nhíu mày
- Tại sao cô không gọi xe đưa cô ấy đến?
- Khúc tiểu thư nói là cô ấy muốn tự đi.
Người giúp việc nói đến đây sợ thiếu gia trách móc, vội vàng bổ sung
- Không phải là chúng tôi nghe theo lệnh của thiếu gia sao? Khúc tiểu thư nói cái gì cũng phải nghe theo. Hậu quả của việc không nghe lời cô ấy còn nghiêm trọng hơn việc không nghe lời thiếu gia!
"..."
Âu Thần cúp điện thoại và bấm số của Diễm Tô
- Em lại chạy đi lung tung à?
- Tôi có chuyện cần nói với anh.
Diễm Tô đi trên đường, nhắm mắt tận hưởng ánh nắng đã mất từ
lâu. Thật tuyệt khi được ra ngoài ! Cô không biết tại sao cô đột nhiên muốn cảm ơn Âu Thần đã cứu cô. Vì đã để cô sống sót, vậy thì cô phải sống một cách hạnh phúc và giành lại những gì thuộc về cô!
- Đứng yên chỗ đó tôi sẽ cho người đến đón.
- Không, tôi đã ở ngã tư đèn giao thông và tôi sẽ đến đó ngay khi tôi qua cầu vượt......Aaaaaaa!!!
Diễm Tô đột nhiên hét lên ngay khi nói xong
- Có chuyện gì vậy?
Không có câu trả lời !
- Tô Tô! Có phải tín hiệu kém không? Tại sao đột nhiên không có tín hiệu ?
Đột nhiên, tiếng phanh xe vang lên, và có một âm thanh bị bóp nghẹt. Âu Thần nghe thấy tiếng cơ thể ai đó bị văng ra đất..
Cả người gần như đứng lên, Âu Thần cảm thấy tim mình như bị bật dậy
- Tô Tô!!!
Là hắn ta nghe nhầm sao? Tại sao hắn cảm thấy có điều gì đó không lành xảy ra với cô ấy?
"A ..."
Một người qua đường hoảng sợ hét lên.
- Trời ạ, sao có thể như thế này?
- Người này, chết rồi.....