Vẻ mặt của Âu Thần vẫn không thay đổi
- Chỉ cần anh chăm sóc tốt cô ấy, huống chi 500 triệu, tôi sẽ cho anh một tỷ.
Không chỉ bọn bắt cóc mà cả Diễm Tô cũng trợn tròn mắt: Một tỷ? ! Anh ta đang đùa sao?
- Bây giờ đến lượt tôi!
Âu Thần chậm rãi nói
- Trong vòng một giờ nữa, nếu tôi không nhìn thấy những bức ảnh, tiền chuộc cô ấy không những không còn mà các người đừng có cơ hội sống!
“…”
Kẻ bắt cóc đột nhiên cảm thấy trong người một luồng khí lạnh tràn qua.
Âu Thần cúp điện thoại, trong không khí vang lên một âm thanh rộn rã. Một tiếng còi vang lên của tên cầm đầu.
- Còn đứng làm gì! Còn không mau đi chuẩn bị!!
Bọn bắt cóc sững sờ một lúc mới nge lệnh
- Ông chủ, chúng ta định chuyển nhà hàng đến đây sao? Còn đôi giày ... Đôi giày mà Âu Thần vừa nói không phải là một khoản nhỏ ...
- Đúng vậy, nếu chúng ta có số tiền dư thừa này thì cần làm gì tống tiền anh ta?
Bọn đàn em lao nhao
- Dù dùng cách gì thì cũng phải hoàn thành yêu cầu của anh ta trong vòng một tiếng đồng hồ! Nếu không có tiền thì mượn trước, không có tiền thì cướp! Chờ 500 triệu đến tối nay...không..là 1 tỷ. Chờ 1 tỷ tới rồi, còn lo lắng sao?
- Đúng, đúng…
Mấy người em sau khi nghe được sự thật vội vàng chạy ra ngoài.
- Cô Khúc, không ngờ cô lại có giá như vậy!
Tên bắt cóc cầm đầu vội vàng lấy ra một cái ghế vừa lau, vừa đẩy ra cho cô.
- Cô ngồi trên cái ghế này. Cái ghế này có thể không thoải mái. Chẳng mấy chốc người của tôi sẽ mang đồ mới tới. Ghế sofa đảm bảo rằng cô sẽ được ăn trong một môi trường thoải mái ...
" ... "
Diễm Tô mở miệng nhưng không nói gì, cô không biết mình nên vui hay nên lo lắng cho họ. Âu Thần đang chơi trò lừa gì, và cô đáng giá một tỷ ở đâu? Liệu anh ta có thực sự cho những kẻ bắt cóc này một khoản tiền chuộc và để chúng sống sót? Hay chỉ là quăng mồi chờ cá cắn câu?
Trong RV.
- Các người đã tìm được địa điểm chưa?
Âu Thần lắc ly rượu trong tay, vẻ thản nhiên.
Mấy người áo đen phía sau cung kính cúi đầu, Vệ Khanh tiến lên một cách nhanh nhẹn, nói
- Ông chủ vị trí vừa rồi cho thấy cô Khúc đang ở trong một nhà kho vải bỏ hoang trên đường Đông Hoàn. Chúng ta có muốn hành động ngay bây giờ không?
- Không vội.
Âu Thần đặt ly xuống và đứng dậy bên cửa sổ. Đợi đến khi cô ấy ăn xong, nghỉ ngơi an dưỡng sau đó tôi sẽ đến đón cô ấy.
- Vâng!
Vệ Khanh lặng lẽ đứng sang một bên, mãi một lúc sau mới nói
- Ông chủ, thứ lỗi cho tôi đã nói quá nhiều. Với tính cách của cô Khúc, nhất định không muốn làm to chuyện, chúng ta có nên giao nó cho cảnh sát và để họ giải quyết không?
Vệ Khanh giữ một tư thế khiêm tốn trong khi nói.
Âu Thần không những không trách người kia mà còn mỉm cười đầy hiểu biết,
- Anh càng ngày càng hiểu ý tôi, cứ làm đi.
Vệ Khanh nghe vậy, anh vui vẻ nhận lệnh.
Điện thoại nhận được tin nhắn MMS kèm theo hai tiếng bíp Âu Thần bấm vào thì thấy Diễm Tô đang đi một đôi giày cao gót màu cam đang dùng bữa trong một không gian trang nhã ...
Không ngờ nhóm người này lại rất nhanh.
Khi Âu Thần nhìn thấy Diễm Tô không bị thương, cục đá trong tim hắn cuối cùng cũng rơi xuống. Nhìn lại môi trường trong bức ảnh, hắn ta gần như không thể không ngạc nhiên. Dù gì thì đó cũng là một vụ bắt cóc, hắn ta không thể đưa ra yêu cầu cao như vậy.
Khi Diễm Tô ăn cơm xong, bọn bắt cóc lập tức bưng một tách trà đen,
- Cô Diễm, cô từ từ dùng đi!
"..."
Diêm Tô nhìn tình hình, cô bây giờ như một bà hoàng
- Kỳ thực, mấy người không cần làm việc này ... Chưa ăn à? Ở đây còn nhiều món chưa đυ.ng tới, ngồi ăn chung đi.
- Không.... không, cô cứ ăn đi. Làm sao chúng ta có thể ngồi ngang hàng với cô được.
Một tên đàn em ngượng nói
- Nếu bị Âu Thần phát hiện ra thì quả thực cho dù ăn bữa cơm này thì tôi sẽ không thấy được mặt trời vào ngày mai?
- Chỉ cần chúng ta không nói, làm sao anh ta biết được?
Diễm Tô có thể thấy họ đang đói, liền vỗ vỗ chiếc ghế sô pha mềm mại,
- Ngồi đi, các người hôm nay cả ngày chưa ăn gì đúng không?
Một đứa đàn em liếc nhìn tên cầm đầu, anh ta im lặng một lúc mới đồng ý ăn.
- Nhưng cậu chỉ được đứng chứ không được ngồi! Dù sao chúng ta vẫn phải có quy tắc, thân phận rất khác...
"..."
Diễm Tô không nói nên lời.
Nhìn bọn họ gắp thức ăn ngấu nghiến từng người một, Diêm Tô thầm nghĩ, đã bao lâu không no bụng, bất kể là thân phận gì đều gắp cho họ
ăn ...
- Ngon quá ...
- Cảm ơn cô Khúc!
Bọn họ vừa ăn vừa hết lời khen ngợi, Diễm Tô tâm trạng có chút thoải mái, nhìn ra ngoài cửa sổ, trăng treo cũng vô tình.
Ngay khi bọn họ đang ăn no, Diễm Tô đột nhiên nghĩ đến một câu,
- Mấy đồ vật này là mấy người đi trộm sao?
Mấy người đàn em vội vàng giải thích,
- Không phải, đều là mua bằng tiền thật!
- Mấy người lấy tiền ở đâu ra vậy?”
- Tìm người quen giúp đỡ, cùng nhau đóng góp… Cô Khúc, cô quá coi thường chúng tôi, con lạc đà gầy còm còn lớn hơn cả con ngựa! Làm sao chúng tôi có thể làm mấy chuyện đó!!
- ha ha ha ......
Một vài người trong số họ cười rộ lên.
"..."
Diễm Tô nghĩ có thể là một tỷ sắp đến, tâm trạng ai nấy đều vui vẻ, có người đánh bài, có người nói đùa, và không quên nói chuyện với Diễm Tô ...
Ngay khi Diễm Tô nở một nụ cười rạng rỡ, một tên đàn em đột nhiên trở nên căng thẳng chạy vào
- Boss! Chúng ta đã bị lừa! Âu Thần mang nhiều người ở đây! Tất cả chúng ta bị lừa bởi anh ta!
- Cái gì?
Bầu không khí thoải mái ban nãy biến mất, thay vào đó là sự căng thẳng.
Một tên đàn em vội vàng đỡ lấy Diễm Tô
- Ông chủ, bắt cô ấy làm con tin.
- Mẹ kiếp! Tên Âu Thần này dám lừa chúng ta!!
- Bây giờ hết đường lui rồi!
- Chúng ta phải làm gì đây?
Mấy tên đàn em nhỏ rõ ràng đang hoảng sợ. .
Thủ lĩnh của mấy người này nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy mười mấy chiếc xe đang tiến đến đây một cách trật tự từ xa đến gần, ngoài mặt thì anh ta không nói gì nhưng trong lòng đã hoảng hốt "Lẽ nào Âu Thần lật mặt và gọi cảnh sát? ?
- Đi! Đi xem!
Tên cầm đầu phất tay, mấy người đàn em lập tức theo sau, một người em kề dao vào cổ Diễm Tô
- Hợp tác! Chỉ cần chúng ta không sao, cô sẽ không sao. Đừng hoảng....
Diễm Tô sợ hắn xúc động mà gϊếŧ người , chỉ có thể an ủi
- Tôi nghĩ những chiếc xe đó không giống xe cảnh sát, là mất người hiểu lầm…
- Không, không phải!
Tên đàn em này sợ hãi, bàn tay cầm dao không ngừng run rẩy
- Chúng ta nói anh ta đến một mình nhưng giờ anh ta đã kêu thêm vài người! Nhất định là gọi cảnh sát!
- Cẩn thận với con dao của anh ...
Diễm Tô thấy vậy kinh hãi đến cực điểm, sợ sẽ vô tình mà cắt trúng mạch máu của cô. Nhìn thấy hắn sợ hãi run lẩy bẩy, tên đứng đầu không khỏi mắng chửi:
- Không có việc gì phải sợ!
Chỉ có chút phiền phức, hắn lại sợ hãi như thế này?
Đẩy Diễm Tô qua kẻ cầm đầu, hắn nói một cách đầy tội lỗi
- Cô Khúc tôi xin lỗi, tôi có thể cầm chiếc dao này
"..."
Diễm Tô gật đầu hiểu ra. Cô yên tâm khi nó rơi vào tay tên đầu đàn này, ít nhất anh ta sẽ không mất kiểm soát với con dao đang kề cổ cô..
Xe này đến xe khác đi tới một cách trật tự, sự chú ý của Diễm Tô đổ dồn vào bảng hiệu của những chiếc xe đó.
- Nhìn kìa! Đó là những chiếc xe riêng của Âu Thần ! Hãy nhìn những tấm biển ở trên!