Tuy rằng thường xuyên phải nghe thấy những lời nhận xét như vậy, nhưng hôm nay nghe thấy người phụ nữ này nói, tâm trạng của hắn đột nhiên tốt lên rất nhiều.
- Bởi vì anh quá tốt, tôi không thể đồng ý.
Tâm trạng tốt của Âu Thần đột nhiên bị phá hủy
- Lý do?
Có phải vì cô ấy lo lắng rằng có quá nhiều phụ nữ xung quanh mình? Lo lắng về việc hắn lừa dối cô như Lục Khánh Luân?
- Nếu vì lý do là có người thứ ba thì em không phải lo lắng gì cả.
Âu Thần đặt tay lên vai cô, nghiêm túc nói
- Tôi rất chung thủy!
- Không ... phải..
Diêm Tô rũ mắt xuống không biết nên nói gì, nghĩ đi nghĩ lại đành buột miệng nói:
- Xin lỗi, chúng ta đều cần thời gian bình tĩnh lại, anh Âu không cho rằng quyết định của mình là hơi hấp tấp sao?
- Hấp tấp?
Hắn đã thầm thương trộm nhớ cô ở làng chài, đến bây giờ mới thổ lộ , cô cho rằng hắn vội vàng? Hắn đã đưa ra quyết định sau khi cân nhắc kỹ lưỡng chứ không phải là hứng thú nhất thời mà nói ra.
- Hôn nhân không phải là trò chơi của trẻ con. Mặc dù tôi cần một người để kết hôn với tôi và có con, tôi hy vọng được ở bên người tôi yêu. Lý do tại sao ông tôi lập di chúc như vậy là tôi hy vọng rằng tôi sẽ hạnh phúc đến cuối đời. .
- Em cho rằng tôi không thể cho em hạnh phúc sao?
Âu Thần nhìn vào mắt cô và nhẹ nhàng nói
- Khúc Diễm Tô ,trên đời này, tôi hạnh phúc nhất chính là được gặp được em. Em không tin sao?
- Tôi....
Quả thực, Âu Thần là người đứng đầu về tiền bạc và quyền lực!
- Đừng vội, khi nào em bước ra khỏi cái bóng của quá khứ, chỉ cần nói với tôi thì quyết định của tôi ngày hôm nay sẽ không bao giờ thay đổi.
Âu Thần không muốn ép cô phải đưa ra quyết định lúc này. Dù gì thì cô cũng vừa trải qua quá nhiều thứ và cần một thời gian bình tâm trở lại.
- Về phần chế biến QY13, tôi có cả một đội ngũ làm nước hoa. Họ khá am hiểu lĩnh vực này. Nếu em cần, tôi có thể nhờ họ giúp em nghiên cứu.
Ngay khi lời nói của Âu Thần rơi xuống, Diễm Tô ngẩng đầu không tin được những gì vừa nghe thấy!
Có phải vậy không? Hắn thực sự có thể giúp cô?
Quá trình sản xuất QY13 rất phức tạp, cô đã thử nó ở nước ngoài trong ba năm mà không có manh mối gì. Họ thực sự có cách?
Nhưng ...
Diễm Tô âm trầm nói
- Ông nội chắc chắn không muốn công thức bí mật mà ông ấy dày công tạo ra bị người khác khám phá. Ông ấy lập di chúc như vậy chỉ vì hy vọng rằng tôi có thể đạt được điều gì đó, áp dụng những gì tôi học được và nghiên cứu nó bằng chính khả năng của mình. … Nếu tôi dựa vào sự giúp đỡ của người khác để đạt được kết quả, anh nghĩ ông ấy sẽ vui nếu biết về điều đó?
- Bằng sức lực của em? Em bây giờ không có bất kỳ thiết bị tiên tiến và kinh nghiệm nào, chưa nói đến năm năm, năm mười năm. Em thực sự làm được?
Thấy hắn nói vậy cô có chút khẳng định hắn nói rất đúng. Nhưng cô đánh trống lãng
- Làm sao anh biết thời hạn lập di chúc ... ?
- Trên đời này không có chuyện gì mà tôi không biết. Đừng quên đã ba năm trôi qua, em cũng không còn nhiều thời gian.
Diễm Tô im lặng không nói lời nào...
Đúng vậy, chỉ còn hai năm nữa, cho dù cô có chăm chỉ đến đâu, không có thiết bị và nguyên liệu, thì cô cũng không thể nghiên cứu ra được!
- Hoặc là em có thể đến làm việc với tôi, tham gia cùng họ, xem họ làm nước hoa như thế nào. Sau giờ làm việc, em có thể nghiên cứu trong phòng thí nghiệm. Một mũi tên bắn hai con nhạn, không tốt sao?
Diễm Tô không thể tin được mà ngước mắt lên nhìn Âu Thần
- Tại sao anh lại muốn giúp tôi?
- Giúp vợ thì cần phải hỏi tại sao?
Vợ à? ? ?
- Ai nói tôi sẽ gả cho anh?
Diễm Tô sắc mặt đột nhiên đỏ bừng.
Âu Thần cười nhạt
- Em không cần vội cho tôi câu trả lời, hãy suy nghĩ kỹ càng, sau nghĩ ra thì nói với tôi vẫn chưa muộn!
- Nhưng ...
- Em muốn công sức cả đời của ông nội rơi vào tay người khác sao?
Âu Thần dường như biết điểm yếu của cô và ngay lập tức nắm bắt được điều cô quan tâm nhất.
Diễm Tô giật mình: " Đúng vậy! Làm sao cô có thể phụ công lao của ông nội! Ngay cả khi cô không muốn hưởng quyền thừa kế đó nhưng cô không thể chỉ nhìn những nỗ lực của ông nội mình bị hủy hoại như vậy trong tay của Giang Thanh Nhã và Khúc Diễm Nhi? "
Nhưng bằng cách chấp nhận sự giúp đỡ của Âu Thần , không phải cô đã nợ hắn ta một ân huệ lớn sao?
Ngay khi Diễm Tô đang cân nhắc suy nghĩ , một giọng nói truyền đến
- Thiếu gia, đã đến nơi!
Diễm Tô rõ ràng cảm thấy xe đã dừng lại, và cô nhìn ra ngoài cửa sổ
- Đây là đâu?
- Xuống xe khắc biết!
Âu Thần bước ra khỏi xe một bước và đưa tay về phía cô. Ngay khi Diễm Tô đang do dự có nên đưa tay cho hắn hay không thì Âu Thần đã nắm lấy tay cô và kéo đi về phía trước.
Bàn tay nhỏ bé của cô cảm giác được lòng bàn tay kia tỏa ra hơi ấm dịu nhẹ. Diễm Tô mặt có chút ửng hồng, cô đi theo phía sau suýt nữa bị hắn ta kéo mà ngã về phía trước.
Không hiểu vì sao, Diễm Tô lại cảm thấy an toàn hơn một chút khi nhìn hai bàn tay nắm lấy nhau.
Có chuyện gì vậy, làm sao cô có thể có cảm giác này?
Sự xuất hiện của Âu Thần trong khu mua sắm đã gây rất nhiều chấn động. Mặc dù các nhân viên bảo vệ ở mỗi tầng đều nhận được tin tức về sự xuất hiện của Tổng thống Âu và đã dùng tốc độ nhanh nhất để đuổi khách ở mỗi tầng, nhưng nhiều người vẫn nhìn thấy khuôn mặt thật của Âu Thần!
- Wow, Âu Thần ! Mình có nhìn nhầm không vậy?
Một cô gái dụi mắt hét to
- Trời ơi, đúng là Âu Thần ! Sao anh ấy lại có thể đến nơi này!
- Đây là trung tâm mua sắm của anh ấy! Có gì khó hiểu khi anh ấy đến đây để kiểm tra công việc.
- Người phụ nữ đứng sau anh ta là ai? Chồng tôi thực sự đã có bạn gái?
- Woo! Chồng ơi, đừng đi!
- Tôi rất muốn đi theo chồng tôi để chụp một bức ảnh...
...
Diễm Tô thấy mỗi tầng đều có ít khách hàng, không khỏi tò mò
- Không phải hôm nay là chủ nhật sao? Sao lại có ít người mua sắm như vậy?
Đây là trung tâm mua sắm lớn nhất phương Đông. Tất cả những tên tuổi lớn đều tập trung ở đây!
-Hôm nay có hoạt động trong công viên.
Câu nói đơn giản của Âu Thần đã xua tan nghi ngờ của Diễm Tô!
Cô biết thường có những hoạt động ở đó .Tuy nhiên, sự kiện hôm nay rất bất thường. Tất cả khách hàng đã mua thứ gì đó trước thời điểm này ở trung tâm thương mại đều có thể đến công viên để đổi cùng một lượng tiền mặt với hóa đơn trên tay. Nghĩa là, bất kể họ đã mua gì, số lượng bao nhiêu đều được ghi trên hóa đơn. Tiền,ở công viên sẽ đổi số đồ tương đương cho họ!
Nó tương đương với việc Tổng thống Âu trả tiền cho họ!
Chuyện tốt như vậy, bọn họ đương nhiên là gấp rút đi công viên, ai lại ở chỗ này!
Âu Thần đưa cô vào một cửa hàng đồ lót, khi tất cả nhân viên bán hàng nhìn thấy anh thì đứng thẳng, họ sợ đến mức hít mấy ngụm oxi
- Chào buổi chiều, Âu thiếu gia!
Làm sao anh ấy lại có thể đột ngột xuất hiện? Làm thế nào mà....?
- 36D: 24:36, lấy hết tất cả kiểu mới cho tôi.
Âu Thần đọc các số đo của Diễm một nhanh chóng . Khí thế lạnh lùng khiến ai cũng phải rùng mình.
- Vâng, chúng tôi sẽ chuẩn bị nó cho ngài ngay lập tức!
Thấy nhiều nhân viên vội vàng, siêng năng gấp và đóng gói, Diễm Tô kéo cánh tay Âu Thần và thì thầm,
- Anh có điên không? Tại sao anh lại mua nhiều đến thế!
- Tôi đang có hứng thú !
" ... "
Diễm Tô lo lắng nói
- Tôi không cần phải mặc nhiều như vậy! Nói họ dừng lại! Anh định ký hợp đồng với toàn bộ cửa hàng đồ lót sao?
- Cái này là của tôi.
" ... "