Chương 3

Nước biển mặn và đắng khiến Diễm Tô bất ngờ phải uống vài ngụm, cô bật dậy, khó chịu thở hổn hển.

Cũng may cô biết bơi, nếu không thì chết chìm ở đây mất!

Sau khi lênh đênh trên biển vài lần, cuối cùng Diêm Tô cũng bình tĩnh lại rồi mới ngước mắt nhìn biển cả mênh mông.

Một vùng máu rộng lớn đã loang ra trên mặt biển, như thể ai đó đã đánh đổ thuốc nhuộm đỏ, và những làn sóng đỏ kinh hoàng tràn ngập biển.

Chuyện gì đã xảy ra?

Máu ở đâu ra nhiều vậy?

Đôi mắt cô mở to, và người đàn ông khi nãy đã biến mất. Đột nhiên Diễm Tô phát hiện: Thật là kinh khủng, nhóm người vừa rồi nói hắn bị thương, chẳng lẽ là máu chảy ra rồi?

Có vẻ như anh ta đã bị thương nặng!

Diễm Tô do dự không biết nên cứu anh ta hay không, danh tính của người đàn ông này không đơn giản, và nhóm người không biết khi nào họ sẽ đuổi kịp. Nếu cô can thiệp vào vấn đề này, cô chắc chắn sẽ gặp rắc rối lớn ...

Nhưng anh ta sẽ không được cứu. Anh ta sẽ chìm xuống biển và chết đuối ...

Hai suy nghĩ đang giằng xé trong tim cô!

Diễm Tô ghét nhất khi phải đưa ra việc lựa chọn.

Cô nghĩ đến cảnh ông nội cô đi dạo trong công viên nhiều năm trước vì bị đau tim nhưng không ai dám đến giúp ông, điều này khiến ông bỏ lỡ thời gian điều trị tốt nhất.

Ông nội thường dẫn tùy tùng đi ra ngoài, ngày đó tùy tùng chờ ở ngoài công viên, không ai biết sao đột nhiên ông ngã xuống, phát hiện thì đã muộn ...

Diêm Tô nghĩ đến đây liền đau lòng nhắm mắt lại. Cô phải cứu anh ta! Vì nó đã xảy ra trước mắt cô, cô không thể để anh ta chết!

Lặn xuống biển, Diễm Tô nhanh chóng tìm ra phương hướng của mình trong biển, mặc dù cô không phải là người bơi giỏi, nhưng sự rèn luyện thể chất ngay từ nhỏ đã giúp cô nhanh chóng vượt qua mọi khó khăn và bơi về phía anh. Cô bị choáng ngợp và nặng bởi người đàn ông nặng ký này.

Cuối cùng, cô dốc hết sức lực kéo được người vào bờ, không biết bọn cô đang ở đâu, xét theo lưới đánh cá của mọi hộ dân thì đó là một làng chài.

Cách đó không xa, ống khói của các ngôi nhà đều hư không, trời đã xế chiều, mùi thơm của thức ăn xộc vào mũi, bụng của Diêm Tô gào thét vì đói.

Đôi mắt cô nhanh chóng bị khóa chặt vào một trong những ngôi nhà gần nhất và nhanh nhất với cô, cô quyết định đến gia đình này để được giúp đỡ.

- Tôi sẽ sớm trở lại cứu anh

Diêm Tô đặt người đàn ông ngồi trên mặt đất, mặc kệ hắn có nghe thấy cô nói hay không, một mình chạy tới nhà gõ cửa.

- Có ai ở đây không? Tôi cần giúp đỡ! Xin chào, có ai không, mời mở cửa.

Không lâu sau, cánh cửa nhỏ cọt kẹt mở ra, lộ ra khuôn mặt nhân hậu, một người phụ nữ hơi kinh ngạc

- Cô là?

- Xin chào, tôi bị tai nạn trên máy bay nên bị rơi xuống đây. Bây giờ có người rơi xuống biển và bị thương nặng. Tôi cần sự giúp đỡ của dì. Tôi không thể kéo anh ấy một mình.

Người phụ nữ hơi ngạc nhiên và nhìn về phía người đang nằm trên bờ. Người phụ nữ hét vào trong phòng:

-Ông xã, mau ra cứu người!

Người đánh cá bước ra hai bước, vừa nghe có người chết đuối nên không nói một lời nào chạy ra và đưa người vào nhà.

- Cô ơi, người của cô bị thương nặng. Đây chắc là ... vết thương do đạn bắn?

Người đánh cá nhìn vết thương của anh ta và phán đoán.

Diễm Tô cảm thấy có chút chống cự và nhíu mày "Anh ta không phải người của cô! Đời này, cô chỉ có một người đàn ông duy nhất, Lục Khánh Luân! "

Lúc này, Diễm Tô cũng không có mở miệng, hợp tác nói:

- Đúng vậy, vừa rồi chúng tôi gặp cướp trên máy bay, không những tới trộm đồ của chúng tôi , còn bắn anh ấy mấy phát.

- Thế giới này...thật đáng sợ!

Người câu cá chua xót vỗ đùi

- Cô đợi ở đây, tôi có thuốc tốt của tổ tiên để lại , vết thương dù có lớn đến đâu, chỉ cần thoa lên là sẽ ổn.

Thật kinh ngạc? Diêm Tô lần đầu tiên nghe nói đến loại thuốc này. Thấy biểu cảm ngạc nhiên của cô người phụ nữ cười nói:

- Nhà chúng tôi đánh cá bao đời nay, lần trước chồng tôi bị cá lớn cắn vào cánh tay, thịt mất một miếng, sau khi bôi thuốc này vào , bây giờ rất tốt.

- Ồ..Thật thần kì!

Diêm Tô nghe thì có một chútkhϊếp sợ.

Người phụ nữ bưng một chậu nước đến

- Cô trước tiên rửa vết thương cho người đàn ông của mình đi sau đó sẽ có thuốc liền.

Diêm Tô bất lực: Bọn họ hình như lại hiểu lầm quan hệ của bọn cô.

Chuyển ánh mắt về phía người đàn ông , hai tay ôm lấy eo cô , đầu gối lên đầu gối của cô, cảnh tượng giống như đang ôm một con búp bê thoải mái ngủ ngon lành.

Người đàn ông này đến bây giờ còn lợi dụng cô?

Không phải là hôn mê sao? Có thể làm một điều vô liêm sỉ như vậy! Ấn tượng của Diễm Tô về anh ta ngày càng tệ hơn!

- Người đàn ông của cô đối với cô rất tốt. Cho dù bị thương, anh ta vẫn nắm tay cô . Người trẻ tuổi thật tốt. Thế hệ chúng tôi không được phóng khoáng thế

Nghe người phụ nữ nói xong, Diễm Tô vẫn giữ một nụ cười miễn cưỡng và có chút cứng ngắc. Thực sự cô ghét người đàn ông trơ

trẽn này đến cực điểm!

Đều đau thế này, cô vẫn có chút không nỡ!

Người phụ nữ đang định trêu chọc đôi trẻ, nhưng khi ánh mắt rơi vào trên mặt người đàn ông, cô ta giật mình

- Anh ta ...

Nhìn thấy người phụ nữ có chút kinh ngạc, Diêm Tô thầm nghĩ, anh ta là nhân vật quan trọng sao? Có ai biết anh ta không?

- Dì có biết anh ta không?

- Anh ta…

Người phụ nữ suy nghĩ một chút, tự nhủ:

- Có chút quen thuộc, hình như tôi đã nhìn thấy ở đâu rồi.

Diễm Tô kinh ngạc, đừng bảo với cô là anh ta là đối tượng số một thường xuất hiện trên TV đấy chứ . Tội phạm ma túy hay tù nhân lẻn ra khỏi nhà tù? Chỉ vì tình huống bị đuổi gϊếŧ vừa rồi, hắn đã xúc phạm đến ít nhất hai nhóm người!

- Dì hãy nghĩ lại xem, gì gặp hắn ở đâu?

Chuyện này liên quan đến an toàn tính mạng của cô! Nếu là tội phạm, cô sẽ gọi cảnh sát ngay lập tức! Cô sẽ không bao giờ che giấu những tên cặn bã!

Người phụ nữ lắc đầu:

- Tôi không thể nhớ. Nhìn vào chiếc váy của cô thì cô phải là một người dân thành phố, phải không? Người chồng rất là rất đẹp trai, chắc hẳn vợ chồng cô phải là một ngôi sao?

Diễm Tô định lên tiếng phủ nhận thì đột nhiên người đàn ông đi ra nhiệt tình đến gần Diễm Tô đưa thuốc, nói:

- Cô gái, bôi bột thuốc này cho anh ta. Sau khi cơm tối xong, tôi sẽ cho lão phu nhân gọi điện thoại đặt xe để đưa cô về . Đêm nay cứ nghỉ ngơi ở đây.

- Dạ, cháu đã gây phiền toái mọi người rồi.

- Không phiền phức.



Thấy bọn họ đóng cửa đi ra ngoài, Diễm Tô liền đẩy người ra!

Tên khốn vô liêm sỉ này! Ngay cả khi anh ta chiếm đoạt nụ hôn đầu tiên cô còn chưa tính sổ bây giờ vẫn vô liêm sĩ vẫn lợi dụng cô?

Cô đánh! Cô đánh!