Chương 16

Âu Thần nhìn Diễm Tô đang nằm bất tỉnh và trong lòng nhói lên tia đau lòng. Sau khi mọi người bị đuổi ra ngoài hết, anh đưa tay cởϊ qυầи áo ướt đẫm của cô kể cả áσ ɭóŧ, để lộ ra những đường cong quyến rũ mê người.

Phải nói rằng vóc dáng của Diễm Tô thực sự rất tốt, tuy nhìn bề ngoài cô ấy hơi gầy nhưng thực ra cô trông rất đầy đặn và có da có thịt khi cởi lớp áo bên trong ra.

Bị Âu Thần lột trần, lấy khăn nóng lau khắp cơ thể nhưng Diễm Tô không có phản ứng gì, nhắm chặt hai mắt nhíu mày, giống như vừa mơ thấy một giấc mộng kinh hoàng.

Mặc dù hiện tại trông cô rất quyến rũ nhưng Âu Thần phải kiềm chế sức nóng đang dâng trào trong người mà lau cơ thể cô thêm một lần nữa rồi mặc áo quần vào cho cô. Sau đó hắn đi giải quyết các công việc kinh doanh.

- Vào đi!

Nghe thấy giọng nói băng lãnh của thiếu gia, những người đang đợi ngoài cửa lần lượt đi vào, thoáng nhìn đã thấy Âu Thần ôm Diễm Tô lên lầu, bọn họ vội vàng đi theo, bước chân chỉnh tề để phù hợp gia phong nghiêm khắc của nhà họ Âu.

- Ngoại trừ phía sau đầu, không có vết thương nào ở những nơi khác!

Giọng nói của Âu Thần rất bình tĩnh, nhưng mọi người có thể cảm thấy rằng vị thiếu gia đang lo lắng cho cô gái này.

Một số bác sĩ và y tá không dám lơ

là, họ tiến lên sát trùng và kê đơn thuốc cho cô.

Vệ Khanh từ bên cạnh thầm kêu lên: " Thiếu gia thật sự là nhìn thấu hết thân thể của cô Tô? Thiếu gia có thể để việc này cho y tá, không thì giao cho người giúp việc cũng tốt! Tại sao phải dùng thân thể ngàn vàng để làm những công việc này?"

- Đừng, đừng đi ...

Diễm Tô đột nhiên nắm lấy góc áo của bác sĩ, nữa tỉnh nữa mê lẩm bẩm.

Ánh mắt của Âu Thần rơi vào bàn tay đó, có lẽ vì ý thức được vị thiếu gia không hài lòng nhìn mình, bác sĩ Trương rùng mình, động tác bôi thuốc run rẩy mà đè càng nặng hơn, cơn đau khiến Diễm Tô phải hít sâu một hơi

- Đau quá ...

- Cút ra!

Âu Thần ném bác sĩ Trương sang một bên, đanh giọng

- Đồ lang băm! Việc nhỏ này mà không thể làm tốt được!

Nói xong chính Âu Thần đã tự tay cho Diễm Tô uống thuốc.

- Tại sao lại đối xử với tôi như vậy ... tại sao ...?

Tay Diễm Tô nắm chặt quần áo của anh, trên mặt lộ vẻ đau khổ.

Đôi mắt đen của Âu Thần tối sầm lại, có chuyện gì vậy? Cô ấy bị bắt nạt?

- Vệ Khanh , đi tìm hiểu xem đã xảy ra chuyện gì!

- Vâng!

Vệ Khanh cảm thấy có gì đó rất lạ. Từ khi nào thiếu gia lại quan tâm đến một người phụ nữ như vậy!

.

.

.

Tiếng phanh xe đột ngột vang lên khiến Diễm Tô bừng tỉnh khỏi cơn mơ khi nhìn chiếc xe màu đen sắp đâm vào mình.

Phòng ngủ sang trọng, rèm cửa cổ điển rút ra, cô còn thấy baroque thời trung cổ, phong cách cổ điển và hiện đaii hòa quyện vào nhau.

Bên cạnh cửa cô hầu gái ngay lập tức đứng dậy và lịch sự hỏi

- Tiểu thư, cô tỉnh rồi?

- Cô là ai?

- Tôi là người hầu chăm sóc cho cô!

- Đây là đâu?

- Quận Tây An!

- Quận Tây An? Khu biệt thự với cấu trúc Pháp đắt nhất ở Đông Thành?

- Tại sao tôi lại ở đây?

- Trợ lý Vệ vô tình đυ.ng phải cô, cô không nhớ chuyện gì đã xảy ra sao?

Trợ lý Vệ?

Diễm Tô còn chưa kịp suy nghĩ kỹ, sờ tay lên trán được băng bó cẩn thận và truyền tới cảm giác hơi đau đớn

- Đầu của tôi ...?

- Bác sĩ Trương nói vết thương không có vấn đề gì đến não bộ. May mà vết thương không sâu. Ông ấy đã băng bó cho cô rồi.

Diễm Tô suy nghĩ một hồi mới nhớ ra nguyên nhân và hậu quả, vừa định xuống giường, người giúp việc vội vàng tiến lên ngăn cản

- Thiếu gia nói cô hiện tại cần phải nghỉ ngơi thật tốt không được cử động mạnh!

- Thiếu gia!

- Cô không còn nhớ rõ thiếu gia của chúng tôi là ai sao?

Diêm Tô muốn nói là sau khi bị xe đυ.ng, cô liền mất đi trực giác, đầu óc hoảng loạn, không có thời gian nhìn xem ai đã cứu cô.

- Thiếu gia của các người bây giờ ở đâu?

- Thiếu gia đang đi tắm, hôm qua chính thiếu gia cứu tiểu thư và đem cô về đây còn tự tay chăm sóc cho cô nữa!

"Theo như hầu gái này kể lại thù thiếu gia của mấy người thực sự là người tốt"Diêm Tô nằm lại trên giường, luôn cảm thấy kỳ quái, cúi đầu nhìn không biết mình mặc áo sơ mi nam từ lúc nào…

- Cái này là sao?

Cô chỉ vào áo sơ mi trắng trên người, ngạc nhiên hỏi

- Tiểu thư hôm qua khi được đưa về đây đã bị mưa làm ướt sũng. Để tránh làm cảm lạnh, chúng tôi đặc biệt thay đồ theo lệnh của thiếu gia!

- Cô thay đồ giúp tôi sao?

Cô hầu gái không dám trả lời trực tiếp, và chỉ có thể hỏi

- Có phải cô cảm thấy khó chịu chỗ nào khác sao?

- Không có gì! Áo quần của tôi đâu?

- Nó đã được giặt sạch sẽ và tôi đã đặt nó trong phòng sấy khô.

- Cô có thể lấy cho tôi được không?

- Chờ một chút, tôi sẽ lấy ngay.

Người hầu gái cúi đầu cung kính và lui ra ngoài.

Diễm Tô đưa mắt nhìn môi trường xung quanh, theo như cô thấy, chỗ nào cũng có đồ trang trí sang trọng, cách ăn mặc của người hầu này, cùng những logo tên tuổi có thể nhìn thấy khắp nơi, cũng đủ cho thấy chủ nhân của ngôi nhà này có địa vị rất cao ...

Mặc dù người lái xe tông cô không phải là Lục Khánh Luân nhưng khi nghĩ đến anh ta, Diễm Tô cảm thấy như nghẹt thở. Mối tình tám năm cô tự tay chăm sóc đã mọc thành cây cao và sắp kết trái giờ lại bị đối phương nhổ cả rễ không thương tiếc. Hơi thở cô run lên đau đớn như bị ai bóp nghẹt.

- Thưa tiểu thư quần áo của cô đã được phơi khô. Cô có cần tôi giúp gì không?

- Không cần đâu! Cảm ơn! Giờ cô ra ngoài trước đi.!

Diêm Tô cởi cúc áo, chiếc áo sơ mi rộng rãi trên vai cô mới xuống được một nữa thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc

- Tôi nghe nói là cô đã tỉnh?