Phục vụ, phí bồi bàn? ! hiệu suất tốt? ! ! !
Cả người Vệ Khanh càng thêm kinh ngạc, tuy là khá ngạc nhiên nhưng, nhãn lực vẫn nhanh nhẹn, nhanh tay lấy tờ ngân phiếu, nhanh chóng bắt lấy một hào, nếu không hai thứ này sẽ đập vào mặt thiếu gia của hắn!
Âu Thần nhìn cô với vẻ thích thú, như thể anh biết cô không muốn vậy. Hắn càng ngày càng thích thú và chú ý đến cô, bởi vì ở người phụ nữ này, hắn thấy được điều mà những người phụ nữ khác không có. Đó chính là lòng tự trọng cao và biết yêu quý bản thân.
- Tôi hy vọng anh không nói bất cứ điều gì về những gì đã xảy ra đêm qua. Suy cho cùng, chúng ta đã không làm gì cả. Tôi không biết anh có bao nhiêu phụ nữ ngoài kia nhưng tôi đã có bạn trai. Hãy vì danh tiếng của tôi và anh. Cân nhắc kĩ!
Những thuộc hạ đứng bên cạnh không khỏi sửng sốt, thiếu gia làm sao có thể thích người có bạn trai? Không người này còn khinh thường không coi trọng thiếu gia...
Phải biết thiếu gia sáu năm liền đều có tên trong danh sách giàu có của Forbes*. Vị chủ tịch trẻ tuổi hạng nhất, gia tài cực khủng, tướng mạo cực phẩm, chiều cao vượt trội, còn chưa đủ khiến người ta sợ hãi?
( Forbes là công ty xuất bản và truyền thôngcủa Mỹ. Sản phẩm xuất bản nổi tiếng nhất của nó, tạp chí "Forbes", xuất bản hai số mỗi tuần. Forbes tham gia xếp hạng tỷ phú uy tín nhất thế giới hiện nay.)
Tuy nhiên, người phụ nữ này kiêu ngạo đến mức hoàn toàn không để ý đến thiếu gia của cậu.
Vệ Khanh trong lòng thở dài. Tiểu thư, thị lực của cô thật sự cần phải cải thiện ... Cho dù không biết thân phận của thiếu gia, nhưng nhìn sự xa hoa của chiếc máy bay này, thiếu gia so với bạn trai cô còn tốt hơn nhiều! Sao không ôm đùi mà một bước lên mây?
- Cô thực sự hết lòng vì bạn trai của mình.
Giọng điệu của Âu Thần khó hiểu.
Nhưng Vệ Khanh đã đoán được rằng chủ nhân của mình thích cô gái này.
Hiểu rồi!
Điều này ngày càng thú vị ! Nhưng đừng đánh giá thấp thiếu gia nhà cậu. Bình thường không có gì thiếu gia không thể đạt được những gì mà ngài ấy muốn huống hồ gì chỉ là một người phụ nữ! Đừng nói đối phương có bạn trai, cho dù đối phương đã có gia đình, một khi đã rơi vào tầm mắt của ông chủ thì thiếu gia sẽ làm bất cứ điều gì để giành lấy nó kể cả gϊếŧ người.
Diễm Tô hừ lạnh một tiếng
- Âu thiếu gia quá khen tôi rồi. Tôi chẳng qua là bị anh ép nên mới như vậy.
Cô nàng này còn dám nói thiếu gia của hắn ngược đãi cô? Vệ Khanh gần như không thở được.
Âu Thần không hề tức giận, ngược lại còn cười nói:
- Ăn đi, ăn xong cô sẽ có sức mà cãi nhau với tôi.
- Ai muốn cãi nhau với anh
Diễm Tô không chút khách sáo với đồ ăn trước mặt, hôm qua cứu mạng hắn đúng là sai lầm. Cô hết lần này đến lần khác bị anh ta làm tức giận muốn chết, ăn bữa sáng của anh ta không phải là tự chịu thua sao? Nghĩ đến đây, cô liền ăn không nổi!
Âu Thần cười nhìn cô, cắt một miếng thịt bò đặt lên đĩa của cô
- Ăn thử đi, rất ngon
Diễm Tô trực tiếp dùng dao nĩa quét miếng bít tết đi
- Tôi không muốn ăn thịt của anh. Tôi có thể tự mình cắt!
Vệ Khanh cảm thấy vị tiểu thư này tính tình thật thẳng thắn, muốn làm gì thì làm, không coi trọng thiếu gia của hắn ra gì..khiến hắn đổ tầng mồ hôi lạnh.
Từ nhỏ đến giờ, đây là lần đầu tiên có người coi thiếu gia của mình như không khí!
Những nữ nhân trước kia vì muốn được sủng ái của thiếu gia, trước mặt thiếu gia đều giả bộ thèm thuồng, õng ẹo, còn giả nhân giả nghĩa… còn vị tiểu thư này quả thực rất khác người!
...
Sau khi cả hai ăn sáng xong đúng lúc máy bay hạ cánh xuống sân bay dân dụng ở Đông Thành
- Cảm ơn Âu thiếu gia vì lòng hiếu khách của anh. Sẽ không có lần thứ hai nữa đâu. Tạm biệt! Tôi hy vọng chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau trong cuộc đời này.
Diễm Tô nhanh chóng xuống máy bay, bắt một chiếc taxi rồi rời đi.
Nhìn cô ấy khuất dần, đôi mắt Âu Thần đờ đẫn, như thể đang suy nghĩ điều gì đó.
-Ông chủ giờ chúng ta về nhà sao?
Vệ Khanh ở bên cạnh thận trọng hỏi.
Anh cảm thấy thiếu gia rất không vui ... Việc cô Diễm Tô rời đi, cũng đã lấy đi linh hồn của thiếu gia ...
- Trở lại công ty.
Âu Thần giọng điệu lạnh lùng như có chút mất hứng.
Vệ Khanh nói thêm
- Ông chủ có muốn tôi đi điều tra danh tính của cô ấy không?”
Thiếu gia biết cậu đang ám chỉ ai!
Ánh mắt của Âu Thần lạnh lùng quét qua cơ thể Vệ Khanh khiến cậu ta lùi lại một bước. Vệ Khanh rùng mình, vừa muốn nói mình đã nói quá nhiều, nhưng Âu Thần không ngờ lại nói:
- Vệ Khanh , tôi thấy cậu càng ngày càng hiểu tôi.
Nhìn thấy nụ cười kỳ lạ trên khóe miệng thiếu gia, Vệ Khanh rùng mình, không biết mình nên làm gì. May mắn thay, cậu đã lo lắng vô ích. Đây là lần đầu tiên thiếu gia làm điều này cho một người phụ nữ.
Chính là khi Diễm Tô nói nơi cô ấy muốn đến là Đông Thành thì họ đã đi ngang qua khu vực biệt thự của họ mà không dừng lại. Họ bay đến các sân bay dân sự duy nhất ở Đông Thành để thuận tiện cho cô ấy đáp xuống..
Thiếu gia, anh bây giờ đã khác xưa rất nhiều.
- Tôi sẽ kiểm tra ngay lập tức!
Vệ Khanh cúi đầu, nhận lệnh.
Ánh mắt của Âu Thần phóng ra ngoài cửa sổ với sự quan tâm.
Tất nhiên phải kiểm tra! Tổ tiên đời thứ mười tám phải tìm ra! Hắn muốn biết tất cả về cô và tên bạn trai kia tốt đến mức nào mà có thể khiến người phụ nữ này can tâm tình nguyện đến vậy.
...
Diễm Tô nói một địa chỉ cho tài xế sau khi lên xe
- Tập đoàn Thâm Quyến. Cảm ơn!
- Tài xế taxi nghe tên xong, hơi ngạc nhiên hỏi
- Cô đang nói về tập đoàn Thâm Quyến trên đường Nam Lâm?
- Ừ, có vấn đề gì không?
Người tài xế taxi mở miệng không nói gì, nghĩ thầm :"Cô gái này có lẽ mới về nước không lâu nên không biết nó đã được đổi tên từ lâu rồi!"
Khi vào số, tài xế ngừng nói, nhấn ga phóng xe về đích.
Diễm Tô hít thở không khí ngoài cửa sổ: Đông Thành, cuối cùng tôi đã trở lại!
Trên khuôn mặt hiện lên một tia vui mừng.
Diễm Tô hít một hơi thở không khí trong lành với tâm trạng thoải mái, chợt nhớ ra mình chưa gửi tin nhắn cho bố mẹ. Nhưng quên đi, cô sẽ tạo bất ngờ cho họ khi cô xuất hiện!