Chương 67: Ngoại truyện 2

Cuối cùng Nhạc An vẫn bị Lục Lâm Ngộ bế đến y quán.

Trên người Nhạc An cũng không có thương tích gì, chỉ có hai vết bầm trên cánh tay. Đại phu muốn bôi rượu thuốc, Nhạc An lại ghét mùi rượu thuốc, sống chết không muốn bôi, tiếc là làm không lại Lục Lâm Ngộ cậy mạnh, đành phải để cho Lục Lâm Ngộ bôi rượu thuốc cho nàng.

Lúc cả người đầy rượu thuốc – mùi rượu thuốc nồng nặc bước ra khỏi y quán, tâm tình Nhạc An cực kỳ tệ, không quan tâm đến Lục Lâm Ngộ nữa, cứ nhắm thẳng phía trước đi, hai chân càng đi càng nhanh.

Lục Lâm Ngộ đi theo phía sau, nhìn bóng lưng của nàng, bất đắc dĩ ngửa đầu nhìn trời.

Nhạc An đi đến Phượng Lan Lâu, ngay cả đầu cũng không quay lại để phớt lờ đi cảm giác ngực đập nhanh khi gặp Lục Lâm Ngộ, nhưng Lục Lâm Ngộ lại chạy nhanh theo, rất mau đã bắt kịp Nhạc An, hắn hết sức bất mãn oán giận nói: “Người đi nhanh như vậy làm cái gì? Chẳng may lại bị bò va vào thì làm sao bây giờ?”

“Không liên quan đến ngươi”. Nhạc An liếc hắn, vẻ mặt xem thường.

“Người nghĩ thần muốn quản?” Tâm tình Lục Lâm Ngộ ngày càng khó chịu, mi tâm nhíu chặt, không nhịn được muốn cãi nhau, “Người đúng là loại nữ nhân phiền phức, vừa keo kiệt lại thích cãi nhau, nếu không phải người là quận chúa, người nghĩ thần muốn quan tâm người chắc?”

Lời này quả thật đâm một nhát vào lòng Nhạc An, nàng vốn cũng không thoải mái, nên không kiềm được, xoay người dừng lại, chất vấn Lục Lâm Ngộ, “Ngươi gọi ta là loại nữ nhân gì? Ta là loại nữ nhân nào? Loại nữ nhân như ta thì làm sao? Ngươi không thích thì cách ta xa một chút, ai mượn ngươi xen vào, ta không hề dùng thân phận quận chúa bức ngươi, ngươi hà tất phải như thế?

Nhạc An không đợi Lục Lâm Ngộ đáp, tiếp tục nói, “Ta biết ngươi ghét ta cũng không phải ngày một ngày hai, nếu đã như vậy, sau này chúng ta tình cờ gặp mặt, coi như không quen biết đi, ngươi không cần quan tâm đến ta, ta cũng sẽ mặc kệ ngươi, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, ta sẽ không làm phiền đến Lục đại nhân ngươi đâu, nếu gặp ngươi ta sẽ tự động lui binh, ngươi yên tâm đi!”

Nhạc An nói xong, cũng không quan tâm Lục Lâm Ngộ phản ứng thế nào, nàng cất bước đi thẳng đến Phượng Lan Lâu, gọi nha hoàn và sai vặt của mình lên xe ngựa trở về phủ.

Trong một tháng sau đó, Nhạc An quả nhiên làm như nàng nói, mỗi khi nhìn thấy Lục Lâm Ngộ đều chủ động thối lui. Ví dụ như ở phủ Thụy Vương tình cờ gặp được Lục Lâm Ngộ đến bái kiến phụ thân mình, không cần phụ thân mở miệng nàng đã tự động lui xuống, quay về phòng mình đợi đến khi nào Lục Lâm Ngộ đi thì nàng ra. Nếu hai người đến phủ Tiêu Trực cùng một ngày, Nhạc An luôn luôn tìm cớ đi trước. Còn nếu như gặp trên đường lớn, Nhạc An càng dứt khoát hơn, nàng lập tức quay đầu đi, đến nhìn cũng không thèm nhìn Lục Lâm Ngộ.

Một tháng đã trôi qua, tâm tình Lục Lâm Ngộ thực sự phức tạp, đủ các loại khó chịu không quen. Thế nhưng, hắn là nam tử hán đại trượng phu, hơn nữa còn đường đường là Tả tướng nổi danh khắp Đại Thịnh, nếu chạy đến chỗ một tiểu cô nương làm hòa, có vẻ hơn mất mặt, mặc dù trong lòng Lục Lâm Ngộ như bị móng vuốt mèo cào nhưng hắn vẫn cố gắng chịu đựng, hắn cho là thời gian sẽ thay đổi tất cả, từ từ rồi quen thôi.

Đáng tiếc hiện thực không như vậy, Lục đại nhân còn chưa làm quen được thì đã truyền đến tin tức Nhạc An quận chúa bị đưa đến Nam Việt hòa thân.

Lục Lâm Ngộ nghe xong lập tức phun ra một ngụm rượu ngay tại chỗ, một ngụm rượu này phun đầy mặt Tả Hoài Ân.

Lục Lâm Ngộ rất sốc, không phải vì tin tức mà là vì hắn không phải người đầu tiên biết tin tức quan trọng thế này.

Nói như thế nào hắn cũng đường đường là Tướng gia, loại chuyện hòa thân này theo lẽ thường không phải nên hỏi ý kiến của hắn ư? Sao chuyện này y có thể nghe từ miệng của Tả Hoài Ân chứ? Tuy hắn biết Hoàng Thượng gần đây đúng là đang chọn quận chúa đi hòa thân, nhưng mà Nhạc An quận chúa rõ ràng sẽ không được chọn làm sao có thể như thế được?

Lục Lâm ngộ không hiểu vì sao ngực lại khó chịu một cách kỳ lạ, hơn nữa còn đặc biệt khó chịu, thậm chí còn khó chịu hơn khi chơi cờ thua Minh Đức Đế, hán càng không hiểu tại sao mình ném ly rượu đi, trực tiếp nhảy qua bàn, nắm cổ áo Tả Hoài Ân, nổi giận đùng đùng hỏi cho rõ ràng.

Khi y ý thức được hành động của mình quá mức kích động thì đã đứng trước cửa phủ Thụy Vương.

Thụy Vương gia không có ở trong phủ, còn Nhạc An quận chúa thì có, thủ vệ nói cho hắn biết thế.

Hắn ở ngoài cửa đứng chừng một khắc, dùng đầu óc nhạy bén vô song của mình cẩn thận suy nghĩ vì sao mình lại ở đây.

Thế nhưng, dù sao có suy nghĩ bao nhiêu lần hắn vẫn không hiểu.

Vì vậy, Lục Lâm Ngộ không muốn nghĩ nữa, trực tiếp bước vào cửa lớn của phủ Thụy Vương.

Rất nhanh có người báo cho Nhạc An quận chúa rằng Lục đại nhân đến, có điều không phải tìm Vương gia mà là tìm nàng.

Nhạc An có chút ngạc nhiên, không tin lắm nên cứ hỏi hạ nhân báo tin mấy lần liên tiếp “Ngươi không nhầm chứ”, nghe được câu chắc chắn, nàng trở nên mù mịt.

Nam nhân đó đến tìm nàng làm gì?!

Nghĩ tới nghĩ lui, Nhạc An hồi âm Lục Lâm Ngộ hai chữ: Không gặp.

Ai ngờ, hạ nhân báo tin vừa đi không lâu thì Lục Lâm Ngộ gọi một nha hoàn chạy đến chỗ nàng.

“Bổn tướng có chuyện quan trọng muốn hỏi quận chúa nên hôm nay nhất định phải gặp quận chúa”.

Nha hoàn truyền lại lời này, Nhạc An thật sự choáng váng ——

Đây là đầu óc bị hỏng rồi hả? Rốt cuộc muốn giở trò xấu gì nữa, nếu thật sự chán ghét nàng đến vậy thì còn muốn trêu chọc nàng làm gì? Không có ai để khi dễ cảm thấy cô đơn nên muốn chạy tới đây cãi nhau với nàng à? Nhạc An quận chúa nàng là ai, là tiểu nha đầu bồi y đấu võ mồm chắc? Quá đủ rồi!

Nhạc An cực kỳ buồn bực, giậm chân bước ra khỏi phòng, định tự mình lột cái da mặt dày nhất trên đời này của Lục Lâm Ngộ, mắng hắn đến máu chó đầy đầu, khiến hắn xấu hổ cút ra ngoài.

Trông thấy Nhạc An đến, hai mắt Lục Lâm Ngộ đang nôn nóng sáng ngời hẳn lên, vội tiến lên, nhưng không đợi hắn mở miệng, Nhạc An đã trừng mắt với hắn, không nể mặt nói: “Lục đại nhân thật không biết xấu hổ, chỗ của bổn quận chúa ngươi muốn đến là đến?”

Mặt Lục Lâm Ngộ trì xuống, cả người cứng đờ, môi mỏng mím chặt.

Mà thôi, hôm nay dù nàng có nói hắn như thế nào hắn cũng sẽ không cãi lại, cứ để nàng mắng chửi vậy, chờ nàng phát tiết xong, hắn sẽ lại cùng nàng nói chuyện đàng hoàng.

Cứ quyết định như thế, Lục Lâm Ngộ đứng yên ở trước mặt Nhạc An, cặp mắt đào hoa lén nhìn trộm nàng, khuôn mặt bình thản chờ nàng mắng xong.

Nhạc An mới mắng một câu còn chưa kịp phản ứng không khỏi ngẩn người, nàng bắt gặp cặp mắt đào hoa mơ màng, tim đập vừa mạnh lại nhanh, cả người ngẩn ngơ, qua một lúc, nàng cau mày nói tiếp: “Tóm, tóm lại ngươi muốn làm cái gì? Ngươi giả điếc làm chi hả? Lại tới trêu chọc ta à?”

“Người cứ tiếp tục mắng đi”. Lục Lâm Ngộ chỉ thản nhiên đáp một câu như vậy, “Thần sẽ không tranh luận với người”. Đoạn nói xong, hắn hơi cúi đầu, bày ra bộ dạng ngoan ngoãn của tiểu tức phụ*, tóc đen dài từ trên vai trượt xuống, vô cùng tuấn mỹ, càng thêm mê người.

*Tiểu tức phụ: Cô vợ nhỏ.

Nhạc An cảm thấy khó hiểu.

Nhạc An bình tĩnh lại thì cảm giác tim đập nhanh lại xuất hiện, nàng vội lui về sau, chăm chú suy nghĩ, cho rằng cái tên trước mặt muốn khi dễ nàng nữa đây mà.

Qua một lúc, Lục Lâm Ngộ không nghe thấy Nhạc An mắng chửi hắn nữa, ngẩng đầu lên hỏi nàng: “Quận chúa mắng xong chưa?” Không đợi nàng trả lời, lại nói, “Nếu người mắng xong rồi thì chúng ta nói chuyện chính”.

“Ngươi, ngươi muốn nói cái gì?” Tim Nhạc An đập rất nhanh, trên mặt hơi ửng hồng, lòng bàn tay đầy mồ hôi.

“Quận chúa nên nói chuyện với Hoàng Thượng, người không nên hòa thân”. Giọng Lục Lâm Ngộ trầm xuống, nhưng nghe rất rõ, giọng điệu có hơi sốt ruột.

“Hả?” Nhạc An ngẩn người, “Tại sao?”

“Không tại sao hết!” Thấy Nhạc An bình thản Lục Lâm Ngộ nổi giận, “Thần không đồng ý!”

“Ngươi muốn đồng ý chuyện gì cơ?” Nhạc An trừng mắt nhìn hắn, có hơi hoang mang. Thật sự thì nàng không biết vì sao hắn lại chạy tới đây nói với nàng chuyện này, nàng cũng đâu muốn đi hòa thân đâu, chẳng qua đây chỉ là kế sách đối phó với phụ thân nàng thôi mà, nàng vất vả lắm mới thuyết phục được Hoàng Đế ca ca giúp nàng đó, sao Lục Lâm Ngộ lại phải quan tâm chuyện này chứ? Hắn đây là đánh rắm!

“Người ——” Lục Lâm Ngộ bị lời nàng làm nghẹn họng, khuôn mặt tuấn tú thoáng chốc đỏ lên, buồn bực bị kẹt ở trong ngực, không thể phát tiết ra cũng không thể nuốt trở vào, rất là khó chịu.

“Ngươi chạy tới đây chỉ để nói chuyện này?” Vẻ mặt của Nhạc An như đang nói “Đầu ngươi bị nước vào rồi”, Lục Lâm Ngộ càng thêm phiền muộn, hắn trừng mắt với Nhạc An, môi mím chặt, hít một hơi sâu, một bên nhìn chằm chằm nàng, một bên ngực phập phồng đầy phẫn nộ.

“Ngươi phát bệnh cái gì đó?” Nhạc An bị y xoay đến mơ hồ, nàng nhìn hắn một lúc lâu, không nhịn được cất tiếng hỏi.

Lục Lâm Ngộ bỗng xoay người bước đến trước mặt nàng, hắn bắt lấy bả vai Nhạc An, hung hăng nói: “Được lắm Nhạc An, nàng được lắm!”

Thấy hắn chợt nổi giận, con ngươi đỏ lên, lần đầu tiên nàng nhìn thấy hắn gọi nàng như thế, Nhạc An bị giật mình, cơ thể nhỏ bé co rúm lại: “Ngươi, ngươi muốn làm gì? Ta, ta cho ngươi biết, quân... quân... quân tử động khẩu không động thủ, ta... Ta là quận chúa, ngươi, ngươi, ngươi không thể đánh ta!”

“Được, Được thôi!” Lục Lâm Ngộ lập tức nở nụ cười, cắn răng bước đến trước mặt nàng, “Dùng miệng đúng không? Được thôi!” Dứt lời, không đợi Nhạc An phản ứng, hắn trực tiếp hôn nàng.

*

Hai tháng sau.

Lục quốc công đến phủ Thụy Vương một chuyến.

Ngày hôm sau, tin tức đệ nhất mỹ nam kinh thành được nhiều cô nương ái mộ nhất Lục Lâm Ngộ cùng Nhạc An quận chúa định hôn lập tức oanh tạc toàn bộ bát quát kinh thành.

Dưới tàng cây hoa đào.

Tiểu cô nương mặc y phục màu ngũ cốc ra vẻ ghét bỏ: “Chàng lại đến Phượng Lam Lâu ăn ngó sen xào thịt đúng không? Mùi vị thật là, vậy mà lại hôn ta, cẩn thận ta cắn chàng!”

“Nàng cắn đi!” Nam nhân nào đó trơ mặt ra cười. ——————————