Đến trường Chu Mẫn nhìn chằm chằm ra bên ngoài cửa sổ, thật sự không có tâm trạng để tập trung. Sau khi tan học Chu Mẫn tới đài truyền hình J để học hỏi mọi người, cô muốn làm việc để quên đi những chuyện không vui. Sau một ngày chạy ra ngoài lấy tin, tối đến cô hẹn Tiểu Vũ cùng nhau ăn tối. Đến quán ăn quen thuộc hai người ngồi rất lâu. Tiểu Vũ kể cho cô nghe những ngày qua cô ấy đã xảy ra chuyện gì, cô định kể tất cả những chuyện đã xảy ra với cô ấy nhưng lại không có can đảm, cuối cùng là im lặng nghe cô ấy nói.
“Thế cậu định làm gì?” Chu Mẫn hỏi.
“Tớ sẽ không để yên cho người đàn ông đó, nhất quyết không để yên.” Tiểu Vũ nói với một giọng nói đầy sự quyết tâm.
Chu Mẫn cười, cứ mỗi khi cô ấy quyết tâm là cô ấy sẽ không hoàn thành được. Những năm học cấp ba cũng vậy, cô ấy nói sẽ cố gắng đứng top năm trong lớp, nhưng ba năm liền cô ấy chỉ mãi đứng top mười.
“Cậu thật sự quyết tâm?” Chu Mẫn hỏi.
“Ừm, tớ lên kế hoạch rồi. Tối tớ sẽ viết một bài báo về anh ta và Trịnh Liên, tớ muốn anh ta nổi tiếng hơn, muốn gia đình ép anh ta kết hôn.”
Chu Mẫn bỗng nhiên nhớ tới cuộc hôn nhân nhanh chóng của cô và Lục Thiên Hải. Là hắn ép buộc cô kết hôn với hắn, hắn hứa sẽ cho cô tiền và tất cả những thứ cô muốn. Trong chuyện này cô và hắn đều có lợi, hắn cần một người để kết hôn và cô cần tiền của hắn, cô cũng biết cả hai sẽ không đi đến đâu. Nhìn Tiểu Vũ rất lâu nếu người đàn ông đó cũng ép buộc Tiểu Vũ giống như cách Lục Thiên Hải làm với cô thì sao? Liệu Tiểu Vũ có chịu được không?
“Cậu đừng mềm yếu nhé? Đừng nghe theo những gì người đàn ông đó nói. Những lợi ích anh ta đưa ra đều có cái giá của nó. Anh ta cho cậu tiền đồng nghĩa với việc cậu phải làm thứ gì đó cho anh ta.”
“Tớ sẽ không cùng anh ta kết hôn, tớ chỉ kết hôn với người mà tớ yêu.” Tiểu Vũ cười nói.
Chu Mẫn cười gật đầu, thế thì tốt. Cả hai ăn xong liền đi ra ngoài, vừa đi vừa ngân nga những bài hát quen thuộc. Thỉnh thoảng lại nhìn nhau rồi cười làm Chu Mẫn nhớ tới những ngày còn sống ở nhà với bố mẹ.
Hai người trước một trung tâm thương mại đông người qua lại Tiểu Vũ bảo vào trong xem, ban đầu Chu Mẫn không muốn đi nhưng vì sợ làm Tiểu Vũ mất hứng nên cô đồng ý đi cùng.
Vừa vào trong bỗng có một người đàn ông đi ra chặn đường hai người, sau đó anh ta kéo tay của Tiểu Vũ đi rất nhanh. Chu Mẫn thấy vậy chạy nhanh tới dạy cho người kia một trận.
“Cái gì nữa vậy? Cô là ai?” Tử Hiên vừa bóp cánh tay đau của mình vừa hỏi.
Khi nhìn kỹ người đó Chu Mẫn vội nuốt nước miếng, người này không phải là người tài trợ mỗi năm cho trường cô sao? Sao anh ta lại chặn đường của Tiểu Vũ? Chẳng lẽ anh ta là người đàn ông cô ấy vừa nhắc tới?
“Sao anh lại chặn đường của bạn tôi?” Chu Mẫn hỏi.
“Tôi làm gì thì liên quan gì đến cô, tránh ra.” Tử Hiên đẩy mạnh cô ra và kéo Tiểu Vũ đi.
“Không được, anh đứng lại đó. Anh không được đưa cậu ấy đi.” Chu Mẫn chạy lên kéo anh ta lại nhưng không được, cũng không biết có hai người đàn ông từ đâu đi ra giữ chặt cô lại. Khi nhìn kỹ cô mới nhận ra là người của Lão Lâm, buổi tối hôm đó cũng là hai tên này đã giữ.
“Tìm cô hai ngày cuối cùng cũng gặp được, cô đúng là trốn giỏi thật.” Lão Lâm với một gương mặt hung dữ từ từ đi về phía cô nói.
Chu Mẫn có chút sợ hãi, hai ngày nay cô cứ cảm giác có người theo dõi mình, không ngờ lại là ông ta. Người đàn ông vừa kéo Tiểu Vũ đi và Lão Lâm rõ ràng có quan hệ, anh ta biết nên mới kéo Tiểu Vũ đi trước và để cô lại. Chu Mẫn đánh mắt nói: “Ông đừng làm càng, ở đây rất nhiều người.”
“Tao không quan tâm có ai nhìn.”
“Nếu dám động vào tôi ông sẽ không ở Nhạc Thành này được, ông không muốn nơi dung thân nữa?”
“Tao còn cái gì mất sao? Nhà cửa, công danh sự nghiệp, vợ con đều mất tất cả. Là tại mày, nếu mày không đăng đoạn video đó lên thì tao sẽ không như thế này, tất cả là tại mày. Kéo nó lên xe cho tao.” Lão Lâm tức giận nói.
Chu Mẫn giãy giụa cố gắng thoát ra khỏi hai người đàn ông kia nhưng không được. Hai tên này rất khoẻ, dù cô có đẩy thế nào họ cũng không buông cô ra. Xung quanh có rất nhiều người dừng chân lại xem trò vui, nhưng lại không có ai đứng ra giúp cô, có người còn lấy điện thoại ra quay video. Ở đối diện cô thấy Lục Thiên Hải và Cố Vân đang bước ra khỏi khu trung tâm, Chu Mẫn dồn hết sức đẩy mạnh hai người đàn ông ra và chạy về phía Lục Thiên Hải.
“Cứu tôi, họ muốn bắt tôi. Hãy đưa tôi về đi.” Chu Mẫn kéo tay áo của Lục Thiên Hải nói.
Lục Thiên Hải đưa mắt nhìn bàn tay đang kéo áo hắn, môi nhếch nhẹ môi nói: “Chúng ta không quen nhau, đừng quên những lời cô đã nói với tôi. Tôi và cô không có bất cứ quan hệ gì, cô bị làm sao cũng không liên quan tới tôi. Dù hôm nay cô có bị ông ta gϊếŧ chết cũng không liên quan tới tôi, không chút liên quan.”
“Dù trên danh nghĩa anh là chồng của tôi cũng không giúp?” Chu Mẫn hỏi.
“Đúng vậy, dù cô là vợ của tôi trên danh nghĩa. Đừng quên ngay từ đầu tôi và cô đều lợi dụng nhau, tôi và cô đều vì lợi ích nên mới kết hôn với nhau.” Nói xong hắn đẩy ra và bước đi trước mặt cô.
Chu Mẫn ngã ngồi dưới đất nhìn bóng lưng đang rời đi của hắn, hắn nhẫn tâm vậy sao? Nhẫn tâm để cô ở đây một mình? Hắn còn nói dù cô có chết cũng không liên quan tới hắn, dù trên danh nghĩa cô là vợ của hắn cũng không giúp
“Kéo nó đi, lần này tao sẽ không tha cho nó, tao sẽ từ từ gϊếŧ nó.” Lão Lâm lớn tiếng nói.
Chu Mẫn không còn sức để chống lại hai tên kia, cô yên lặng để mặc họ kéo như một cái bao tải, đến đâu thì đến, cô cũng mặc kệ. Nhưng còn ba mẹ cô thì sao? Cô còn chưa kịp nói lời tạm biệt, cứ như vậy mà bị Lão Lâm gϊếŧ chết thật sao? Cô nhìn chiếc xe dần biến mất của Lục Thiên Hải không rời, cô sẽ nhớ mãi khoảnh khắc này.
Cô bị họ kéo lên xe, khi chiếc xe gần đóng cửa hai tên kia bỗng bị lực mạnh đẩy ra, cô cũng được giải thoát. Chu Mẫn mở mắt nhìn người đứng trước mặt mình, là Từ Lâm anh đang cười nhìn cô.
“Em mau chạy đi, ra ngoài đi.” Từ Lâm vừa nói vừa kéo chân của tên kia ra. Nhưng rất nhanh bị tên còn lại kéo ra đánh cho một trận. Chu Mẫn nhíu mày, trước giờ anh là người yếu đuối vậy mà lại chạy ra đánh nhau với người ta vì cô. Rốt cuộc anh muốn cô phải làm sao?