Chương 2: Chu Mẫn

Khi Lục Thiên Hải thức dậy ánh mặt trời đã lên cao, đôi lông mày dày nhíu chặt lại, đôi mắt phượng từ từ mở ra. Hắn đưa tay sang bên cạnh lại không thấy ai, xung quanh cũng không có bóng người. Hắn từ từ ngồi dậy mắt nhìn về phía phòng tắm mỉm cười, hắn hiểu phụ nữ hơn ai hết nhất là những người biết hắn, sau khi thức dậy cùng hắn trên một chiếc giường họ sẽ lấy một số tiền xứng đáng với cái giá của họ, mà người phụ nữ hôm qua khiến hắn vô cùng vui vẻ, còn là lần đầu tiên. Chờ hai mươi phút trôi qua vẫn không có ai bước ra ngoài hắn kéo chăn ngồi dậy, quấn chiếc khăn ngang hông sau đó bước về phía nhà tắm nhưng không thấy ai.

Đôi lông mày nhíu lại không vui, người phụ nữ đêm qua sao lại không thấy? Chẳng lẽ cô ta bỏ trốn, nhưng làm như vậy không phải rất thiệt thòi cho cô ta sao?

Bước lại phía giường vô tình dẫm phải một thứ gì đó, hắn cúi người nhặt nó lên nhìn môi mỏng nhếch nhẹ. Người phụ nữ này không chỉ có cơ thể đẹp mà gương mặt cũng xinh, đặc biệt cách cô rời đi và để lại thẻ sinh viên càng khiến hắn khâm phục cô hơn, đây là chiêu trò mới của những cô gái sao? Để đồ ở chỗ hắn sau đó sẽ tìm lý do để được gặp hắn?

“Chu Mẫn?” Hắn lẩm bẩm.



Lúc này ở trường Chu Mẫn mệt mỏi nằm dài trên bàn. Tiểu Vũ nhìn thấy liền hỏi: “Cậu sao đấy? Hôm qua không về nhà sáng lại không có chút sức? Này, những nốt đỏ trên cổ cậu là gì đấy?”

Nghe Tiểu Vũ lại vậy Chu Mẫn liền vội che lại, còn không phải do người đàn ông hôm qua sao? Hắn đúng là một tên hút máu người, trên cơ thể cô đều là dấu hôn của hắn. Cô không muốn để Tiểu Vũ lo lắng liền nói: “Không có gì đâu, chỉ là những nốt muỗi cắn. Cậu về bàn đi, cô giáo sắp đến rồi.”

Tiểu Vũ muốn hỏi rõ nhưng cô giáo tới nên không hỏi được gì. Chu Mẫn nhìn về phía sau không ngừng suy nghĩ, chuyện hôm qua một chút ký ức cô cũng không nhớ, ôm chặt đầu tự oán trách mình.

Cuối giờ học Tiểu Vũ lại chạy về phía cô dơ điện thoại lên nói: “Chu Mẫn này, sắp tới tớ sẽ được phỏng vấn nữ diễn viên Cố Vân đấy.”

“Cố Vân là ai?” Chu Mẫn hỏi.

“Cố Vân là diễn viên người mẫu nổi tiếng nhất Nhạc Thành. Cũng đúng, cậu đâu có chuyên về mảng giải trí nên làm sao mà biết được. Chị ta là một người tài giỏi, còn có một vị kim chủ siêu giàu và đẹp trai nữa chứ.”

“Thế sao? Chẳng liên quan tới tớ.” Chu Mẫn nói.

“Cũng đúng, cậu có người yêu rồi mà, quan tâm tới người đàn ông khác làm gì.” Tiểu Vũ cười nói.

Chu Mẫn nắm chặt bàn tay dưới bàn, người đàn ông đó cô đã yêu bốn năm đại học, vậy mà anh ta dám phản bội cô, chỉ cần nghĩ tới cô liền khó chịu. Không thấy Chu Mẫn trả lời Tiểu Vũ liền đưa điện thoại về phía cô nói: “Đây chính là người đàn ông kim chủ của chị ta.”

Ban đầu Chu Mẫn không quan tâm, nhưng vì gương mặt của người kia quá quen nên cô có chút ấn tượng. Đây là người đàn ông đã ngủ cùng cô trong đêm qua, không ngờ hắn lại giàu và là kim chủ của nữ diễn viên nổi tiếng.



Cùng lúc này ở căn biệt thự lớn nhất Nhạc Thành, bên trong không khí không được tốt cho lắm. Lão phu nhân của Lục Gia ngồi chính giữa, bên cạnh là hai vợ chồng Lục Minh và Lý Kim Chi, phía dưới là con trai Lục Thiên Hùng. Giọng nói của lão phu nhân vang lên: “Thiên Hải còn chưa về sao? Nếu mười phút nữa nó không về thì không cần chờ.”

Giọng nói của Lão phu nhân vừa dứt bên ngoài đã vang lên một giọng nói: “Bà à, bà thật sự không cần con sao?”

“Ta cần nhưng con đâu cần ta, suốt ngày chỉ biết ở ngoài đường, về rồi thì ngồi xuống đi, ta có chuyện muốn nói.” Lão phu nhân nhìn hắn nói.

Lục Thiên Hải cười ngồi xuống bên cạnh lão phu nhân, ba người còn lại hắn cũng không quan tâm và không chào hỏi. “Bà nói đi, con nghe đây.”

“Ta muốn con kết hôn trong tuần tới, nếu không thể làm được quyền thừa kế của Lục Thị sẽ để cho Thiên Hùng. Ta chỉ nói một lần, cô gái nào cũng được nhưng không thể là Cố Vân, con đừng làm trái lời ta, hôm nay ta mệt, ta về phòng trước.” Lão phu nhân nói xong liền đứng dậy không hề cho Lục Thiên Hải cơ hội để nói chuyện. Sau khi lão phu nhân rời đi hắn cũng đứng dậy rời đi không hề ở lại.

Lý do lão phu nhân ngăn cấm không cho Lục Thiên Hải kết hôn cùng Cố Vân chính là bà ghét diễn viên và người mẫu. Nhiều năm về trước chồng của bà từng qua lại với một nữ diễn viên sau đó cô ta khiến gia đình bà tan nát, kể từ đó bà không bao giờ cho một cô gái nào là diễn viên hay người mẫu bước chân vào căn biệt thự này. Bà biết Lục Thiên Hải rất yêu Cố Vân, hắn từng quỳ gối trước mặt mong bà chấp nhận hai người nhưng bà nhất quyết không đồng ý. Cũng vì sức khỏe của lão phu nhân mỗi lúc một yếu nên Lục Thiên Hải cũng không dám làm chuyện quá đáng, chỉ có thể làm theo lời bà.

Mọi người giải tán Lý Kim Chi và Lục Thiên Hùng kéo nhau về phòng của mình, bà ta để con trai vào ghế nói: “Lần này làm cách nào cũng được con phải ngăn chặn chuyện này, mẹ không muốn cơ hội tốt cứ như vậy mà tuột mất.”

“Anh ta đâu phải tên ngu, mẹ phải hiểu rằng anh ta là con của chính thất, dù không được thừa kế gia sản của Lục Thị thì cũng được hưởng vinh hoa từ giờ đến hết đời. Con ngồi vào cái ghế đó thì sao, con không khác gì một tên bù nhìn, mẹ thật sự muốn như vậy?” Lục Thiên Hùng đẩy tay mẹ mình ra nói.

“Dù là như vậy mẹ cũng muốn con thừa kế gia sản Lục Thị, con phải làm cho Lục Thiên Hải không thể tìm được cô gái mà nó mong muốn.”

“Làm cách nào?” Lục Thiên Hùng hỏi.

“Không phải con có rất nhiều bạn sao? Cứ liên hệ thử với họ, còn những chuyện khác cứ để mẹ lo.” Lý Kim Chi nắm bàn tay con trai mình nói.

Lục Thiên Hùng nhìn bà ta, muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Chỉ trách anh ta sinh ra là con của vợ hai nếu là con của vợ cả chắc chắn sẽ không như thế này.