Chương 17: Cầu cứu sư đệ

“Ủa, là Hạ Huỳnh Hỏa?”

“Tiểu Nặc! Hôm nay tỷ làm sao mà không đi làm hả? Lão chủ quán giận, đang bảo sẽ đuổi việc tỷ đó!”

Hừ, đuổi việc? Đuổi việc thì đuổi việc!

Lão nương ta đây giờ có trong tay trăm vạn tài sản! Đâu cần thiết phải đến cái tiệm cafe nhỏ nhỏ đó mà làm công!

“ Tỷ bên này đang có việc lớn, cho nên không đi làm được, bất quá đuổi việc thì đuổi việc đi, không quan trọng! Chị gái đây hiện tại chính là người có tiền!”

“Tỷ làm sao vậy? Trúng vé số hả?!” Hạ Huỳnh Hỏa từ nhỏ đã coi Đường Tiểu Nặc là bạn bè tốt, cái thứ tình cảm này lớn hơn ở mức tình bạn thông thường, luôn hộ trợ nhau mỗi khi gặp khó khăn!

Đang do dự muốn nói ra hay giấu giếm việc với Long Cảnh Sâm, đột nhiên lại nghe được Hạ Huỳnh Hỏa hạ giọng nói: “ Đúng rồi Tiểu Nặc! Muội thấy tỷ buổi sáng không đi tới cửa hàng, nên trưa đến phòng trọ tìm tỷ, kết quá phát hiện vài người mặc đồ đen phá cửa phòng, rồi mau chóng mang hết đồ đạc đi! Có phải đám người kia là người của Đường gia không?”

Hạ Huỳnh Hỏa là biết thân phận của nàng.

Đường Tiểu Nặc khẽ nhíu mày, không nghĩ rằng bọn họ qua tới phòng trọ tìm nhanh vậy.

“Đúng vậy, là bọn họ. Hạ Huỳnh HỎa, bọn họ không phát hiện thấy muội chứ?”

Hạ Huỳnh Hỏa ở trong điện thoại tươi cười: “ Ai da, Bọn họ làm sao mà có thể nhìn thấy muội? Muội nập ở phía sau cửa từ xa nhìn tới! Cuối cùng nghe được cái tên dẫn đầu có nhắc là phải tìm được cái tráp gì đó để mang về.”

Tráp?!

Đột nhiên cảm giác trong đầu mình như có một thứ gì đó chợt lóe quá.

“Hạ Huỳnh Hỏa, tỷ bên này đang có chút việc gấp, tỷ tắt máy trước, buổi tối xem chỗ nào vắng vẻ thì chúng ta sẽ gặp mặt!”

“Được, cứ vậy đi.”

Đường Tiểu Nặc cắt đứt điện thoại, hấp tấp xoay người lấy ra từ túi quần áo cũ lấy ra gỗ tráp.

Vừa mới nói trong điện thoại về cái tráp, thì chắc hẳn chính là cái mà nàng mang đi.

Nhưng...Thứ này không phải di vật của cha mẹ nàng sao? Họ tìm mình đưa về Đường gia thì giờ đã rõ nguyên do, tuy nhiên việc gì mà họ phải nhất định phải tìm được cái tráp này mang về?

Chẳng lẽ, nó cất giấu điều gì đó bí mật bên trong?

Đường Tiểu Nặc tưởng có thể dễ dàng mở cái tráp ra, thế nhưng phát hiện tráp có khóa.

“Ài, lúc trước thế nào mà lại không để ý tới cái khóa này!”

Ngay từ đầu nàng cho rằng, cái khóa chỉ có tác dụng trang trí, nhưng dù nàng có làm thế nào nó đều không thể mở ra.

Sư phụ đã dạy nàng 101 phương pháp mở khóa, tuy nhiên đối diện với loại khóa này, dường như mọi phương pháp đều không có tác dụng.

Không! Nàng không cam lòng, ngồi một hồi lâu để nghĩ kế, thậm chí đã nghĩ tới việc dùng cờ lê để cạy!

Nhưng cuối cùng...Nàng bọc chiếc khăn tắm ngoài tráp, để lên tấm ván giỗ trên cái giường nhỏ, muốn từ bỏ!

Nhưng sẽ vậy sao?!

Trong đó có ẩn giấu thứ gì?

Đường Tiểu Nặc lại đem tráp lăn qua lăn lại, lắc lư vài cái, bên trong nghe tới đích xác đó là cái gì, binh binh bàng bàng.

“Hừ, mình không tin không thể mở ra!”

Đây là thứ mà cha mẹ để lại, mà Đường gia lại rất coi trọng nó, khẳng định bên trong cất giấu cái gì đó quan trọng!

Chính mình không thể dễ dàng từ bỏ!

Đột nhiên trong đầu lóe lên một tia sáng, Tiểu Nặc đột nhiên ngồi bật dậy, nàng nhảy nhót sang bàn bên cạnh với lấy cái điện thoại cũ, dùng ngòn tay mảnh khảnh trượt trên màn hình, kèm theo một bức ảnh vừa chụp được gửi đi.

Leng keng.

Chỉ một lúc sau, một loạt tin nhắn từ bên kia gửi lại.

Diệp Ngạn: Bảo bối ở đâu vậy?

Diệp Ngạn và Đường Tiểu Nặc là: “Đồng môn sư đệ.”

Sau một năm, từ khi cha mẹ Đường Tiểu Nặc mất, thì được sư phụ thu nhận, lúc đó nàng mới gần mười hai tuổi, đi theo sư phụ chạy ngược chạy xuôi tập luyện gian khổ. Hai năm sau, khi nàng mười bốn tuổi, sư phụ đem về một thằng nhỏ trên người dơ bẩn, cơ thể thực sự gầy gò, nó cho nàng, từ nay về sau nhóc đó chính là sư đệ của nàng. Muốn nàng coi hắn như người em ruột thịt, tương thân tương ái, không được cái cọ nhau.

Cái tên nhóc ngày xưa đó, chính là Diệp Ngạn.

Đường Tiểu Nặc vừa thấy Diệp Ngạn gửi tin nhắn tới, tức khắc cảm giác một ngọn lửa bao chùm bốc lêи đỉиɦ đầu, chỉ muốn trực phát ra.

Đường Tiểu Nặc: “Ngươi đúng là lòng tham mờ mắt! Cái này là di vật của cha mẹ ta, hiểu chưa? Đó là di vật!”

Diệp Ngạn: “Ủa, vậy sư tỷ gửi cho đệ làm gì? Làm cho đệ tưởng được chia cùng? Thoạt nhìn rất lâu đời, hẳn là đồ cổ, giá trị cũng nhiều tiền.”

Diệp Ngạn có tiếng như một chiếc máy tính, bất cứ thứ gì chỉ cần đưa cho hắn xem, lập tức hắn có thể đoán chuẩn xác giá trị của đồ vật đó, sai số là cực kỳ nhỏ.

Đường Tiểu Nặc hừ một tiếng, không muốn đánh chứ mất thời giản, muốn gọi điện trực tiếp cho Diệp Ngạn.

Nhưng lại sợ Long Cảnh Sâm nghe được, nên cầm theo điện thoại di động trốn vào trong phòng vệ sinh.

Sư phụ có nói quá, không bao giờ được để lộ thân phận của bọn họ.

“Tiểu tử ngươi đừng cùng ta lại đây hi hi ha ha, ta nói cho đệ, chiếc quá này tỷ đã thử, căn bản là không thể mở ra, đệ giúp tỷ nghĩ xem có cách nào khác không?”

“Tỷ không có chìa khóa?”

“Đồ hâm, nếu mà có chìa khóa thì còn phải gọi điện nhờ cậu à?”

Đúng vậy!

Chìa khóa!

Đường Tiểu Nặc trước mắt sáng ngời, đột nhiên cảm giác như được Diệp Ngạn làm cho thức tỉnh.

Vậy mà không nghĩ ra, chìa khóa chắc chắn là ở Đường gia!

Bởi vì chìa khóa nằm trong tay, cho nên bọn họ mới không sợ tráp này bị nàng lấy đi, nếu không họ đã không dám để ở giữa thư phòng để cho nàng thấy được.

Diệp Ngạn là một cao thủ máy tính, với lại cậu ta cũng thuộc hàng tinh ranh, nàng tin tưởng có Diệp Ngạn hỗ trợ, một ngày nào đó sẽ mở được chiếc tráp này.

Bất quá...Nàng trở mình, nhìn cái tráp một lần nữa rồi suy nghĩ.

Nàng cũng không thể trông cậy hoàn toàn vào Diệp Ngạn được.