Chương 15: Duyên với chiếc giường gỗ

Bờ biển Nam Tân có không ít gia đình giàu có, nhưng nổi tiếng nhất là cảnh đẹp tuyệt vời, phong cảnh nơi đây không nơi nào sánh bằng.

Đường Tiểu Nặc bị xe đưa đến một nơi vắng lặng nhất, một căn biệt thự hiện ra, nhìn thấy vậy hai mắt sáng lên vui mừng.

Trời ạ, đây là nhà của Long đại thiếu sao?

“Này này này, đây là nhà anh sao?”

Đi xuống xe, Đường Tiểu Nặc vờ như không quan tâm đến nơi này. Nhưng trên thực tế, trước mắt hiện lên bể bơi, phòng tập thể thao, gara ô tô, cộng thêm một hoa viên nhỏ, mọi thứ đều có đủ trong căn biệt thự ba tầng này, điều đó làm cho nàng há hốc không khép nổi miệng vào.

Nàng đã từng một lần tới nơi này, lúc đó đã bị thiết kế của nơi này làm cho ngỡ ngàng, hiện giờ lại được tái kiến...

“Long thiếu, đồ vật đã được chuyển đến.”

“Được rồi.”

Vươn ngón tay ra, áp vào mặt khóa để mở khóa vân tay. Chiếc cửa tự động mở ra.

“Đem rương hành lý mang lên trên lầu là được.”

“Tốt.”

Cái gì sao? Tốt xấu gì thì trên danh nghĩa, mình cũng đang là vợ của hắn!

Long đại thiếu, thái độ của anh như vậy mà được ư?

Đường Tiểu Nặc âm thầm bĩu môi, lẩm bẩm đi theo sau lên trên lầu, sau đó...Đôi mắt một lần nữa như được đốt sáng lên!

Oa, quả thực không khác gì một cung điện của nhà vua.

Đường Tiểu Nặc liếc mắt nhìn Long Cảnh Sâm, rồi đưa ánh mắt ra một chiếc giường lớn! Quả thực nó rất mềm! Mình sẽ được nằm trên đó ư?”

Ánh mắt nàng lấp lánh nhìn xung quanh, cuối cùng chợt dừng lại trước một bức tranh sơn dầu.

Bức tranh này thoạt nhìn rất thần bí, bởi vì phía trên của nó phủ một tấm vải mỏng, nhưng không khó để nhận ra bên trong là hình vẽ một người phụ nữ, hơn nữa người phụ nữ này có dung nhan tuyệt trần!

Lòng hiếu kỳ làm cho nàng không thể nhịn được, liền nhón chân lên, yên lặng vén tấm vải nhìn một chút, kết quả giây tiếp theo liền lọt vào ánh mắt của Long đại thiếu:

“Dừng tay.”

“Anh anh anh”, lời nói có chút hoảng hốt.

Nàng lè lưỡi, nhìn sắc mặt của hắn, nàng liền vừa chạy vừa giải thích: “Cái đó, vô tình tôi vén lên...Tôi không phải cố ý...”

“Đường Tiểu Nặc, quả thực một chút giáo dục cô cũng đều không có!” Chẳng lẽ từ nhỏ cha mẹ cô ấy cũng không dạy là không được tự ý đυ.ng đến đồ vật của người khác?

Nhịn không được mà bĩu môi: “Quá đáng! Tôi đã nói là tôi không hề cố ý!” Làm gì mà tức giận vậy? Lại còn đυ.ng chạm đến cha mẹ nàng.

Chẳng lẽ bức tranh sơn dầu kia chính là người trong lòng hắn? Bởi vì vậy nên hắn mới nổi cơn điên?

Trong đầu nàng không tránh khỏi một chút hoài nghi, nhưng khuôn mặt hắn ta hiện lên vẻ giận dữ, nhìn như chỉ muốn tìm người để gây sự.

Nàng cũng không vui.

Từ nhỏ đến lớn, thực sự nàng cũng không được ai dạy bảo.

Liền nhớ tới đám người của Đường gia, chỉ cần có người dám đối với nàng không lễ phép, nàng sẽ đem những lời nói đó mà nhớ kỹ trong đầu. Bởi vì nàng tin tưởng đến một ngày nào đó, dựa vào chính năng lực của mình, sẽ bắt họ phải ngoan ngoan khom lưng xin lỗi.

“Hừ, hảo nữ không đấu cùng nam nhân!”

Đường Tiểu Nặc tính tình không chịu khuất phục, bực dọc ngẩng đầu đi ra ngoài, lúc này đột nhiên nghe được âm thanh lạnh lạnh phía sau, là từ Long Cảnh Sâm truyền đến: “Từ giờ về sau, nếu không được sự đồng ý của tôi thì không được vào căn phòng này, càng không được tự ý chạm vào các đồ vật ở đây! Còn có, ngày mai ngày kia Âu Văn có thể sẽ mang bác sỹ đến đây.”

Không cần, cứ như là phòng hắn hiếm lạ lắm ý!

Chẳng qua là...Nàng chợt giật mình khi bắt được trọng điểm câu nói của hắn ta!

Âu văn...Bác sỹ?!

Đường Tiểu Nặc xoay người nhìn hắn: “Được lắm, tôi không có mang thai à nha!”

Nếu Âu văn thực sự đưa bác sỹ tới đây, chẳng phải mọi chuyện sẽ lộ tẩy sao?

Long Cảnh Sâm dường như thấy được vẻ hoảng sợ của nàng qua điệu bộ, ánh mắt kinh thường trầm giọng nói: “Ngày mai tôi sẽ cho Sâm Địch ở lại đây hỗ trợ, nhưng chinh cô cũng cần xử lý linh hoạt một chút.”

Rốt cuộc phía trước hắn vẫn cần quay về Long gia, nơi này tuy rằng là hắn mua, nhưng thật sự không thể nào ở đây lâu dài được, có rất nhiều việc cần phải xử lý.

Đường Tiểu Nặc trề môi, cảm xúc vui buồn lẫn lộn từ trong phòng đi ra, vừa lúc đó nhìn thấy Sâm Địch cách đó không xa, vì thế cố ý hướng mắt về phía hắn: “Trợ lý Sâm, lại đây tôi có việc cần nói!”

“Đường Tiểu Thư?” Sâm Địch cười tủm tỉm vẫy tay chào, thân mình không nhịn được run lên.

Đừng hiểu lầm, không phải là anh ta bị dụ dỗ, mà là do nhìn thấy nàng mà sợ tới mức...

“Trợ lý Sâm, anh là trợ lý riêng của Long đại thiếu, anh ta đối với anh cũng không xa lạ gì! Anh có thể nói cho tôi phòng của tôi ở đâu được không?”

Sâm Địch còn tưởng nàng muốn nói đi đâu, nghe thấy việc này liền chay nhanh gật đầu nói: “Kỳ thực Long đại thiếu đã sắp xếp rồi.”

Nói xong hắn liền đưa Đường Tiểu Nặc đến một gian phòng rất gần phòng của Long đại thiếu.

“Chính là đây.”

Đẩy cửa ra, Đường Tiểu Nặc hưng phấn đi vào trong, khuôn mặt đang háo hức mong đời bỗng chốc như gục xuống.

“Đây là có ý gì ta?!”

Đường Tiểu Nặc chỉ vào chiếc giường gỗ nhỏ đặt ở giữa căn phòng, tức giận đến tận trời xanh, cảm giác như căn phòng thuê trước đây so với căn phòng này thực sự không khác nhau là bao.

Mẹ kiếp, mọi việc trang trí căn phòng này, giản lược đến mức tối đa, vật dụng không đầy đủ thì nàng cũng không để bụng, vấn đề là...

Chính là chiếc giường ván gỗ này, ngày nào cũng ngủ trên đó, chắc muốn mình chết sớm!

Sâm Địch sờ sờ cái mũi, mắt nhìn mũi nhìn tim trả lờ: “Là Long đại thiếu chỉ đạo, chiếc giường đó rất là hợp với cô, hơn nữa chút nữa sẽ có người mang quần áo, đồ dùng giặt tẩy đến cho tiểu thư, chỉ cần đợi một chút là Đường tiểu thư có thể ở trong căn phòng này.”

Sâm Địch đã biết rõ sự tình của Đường Tiểu Nặc và Long Cảnh Sâm, nhưng Long đại thiếu có nói qua, ở đây không có người ngoài thì cũng không cần thay đổi cách xưng hô, hắn nghe thấy vậy cũng cảm giác yên tâm.

Hừ, anh ta nói sao, Long đại thiếu chẳng lẽ thấy một phụ nữ xấu mà cố tình đối xử như vậy sao!

Đường Tiểu Nặc không biết rằng trong lòng Sâm Địch đang có ý trêu trọc mình, nhưng hiện tại đối với nàng, những hành vi của Long đại thiếu làm cho nàng cảm thấy không vừa lòng.

“Hừ! Nhà tư bản chính là nhà tư bản!”

Nàng đã nghĩ sẽ được ngủ trên một chiếc giường tốt, kết quả là vừa đến nơi này...Quả là hố nặng!