Hắn ta buông lỏng tay, đem cái rương hành lý màu đen ném cho Đường Tiểu Nặc, nàng trừng mắt.
Long...Người là có đồ chả ra gì!
Tuy rằng trong lòng điên cuồng muốn kháng nghị, nhưng giờ này hắn ta khác gì là ông chủ của mình, thôi đành chấp nhận cho qua.
Vừa mới đem hai cái rương hành lý tới cầu thang, Sâm Địch liền lên tới nơi.
Hắn chủ động cầm lấy, đôi tay Đường Tiểu Nặc được giải phóng, một bước ba bậc thang ngoan ngoãn đuổi kịp Long Cảnh Sâm, chỉ là hai người vừa mới xuống dưới lầu, kết quá liền gặp...
Hưa Nhược Hàm.
Hứa cô nương không phải đi một mình, mẹ của nàng cũng ngồi bên canh, mà cha mẹ nàng khi ở lễ đính hôn cũng từng gặp qua Đường Tiểu Nặc.
Thấy nàng xuất hiện ở Đường gia, lại vội vàng chở hành lý, người thông minh chỉ cần liếc mắt một cái là đã có thể hiểu chuyện.
Long gia lão thái gia khi còn sống đã từng nói qua, nếu một ngày nào đó Long Cảnh Sâm thành hôn, như vậy sẽ có quyền mang theo vợ mình rời khỏi Long gia, sống bất kỳ đâu trên thế giới này.
Hiện giờ...
Mẫu thân Hứa Nhược Hàm là Chu Tuệ Vân thấy vậy, không nhịn được phải đứng lên thay mặt con gái nói.
Nhưng là, bà ta không dám nhìn về phía Long Cảnh Sâm phát giận, chỉ có thể càu nhàu với Long lão gia: “Long tiên sinh, tôi cảm thấy chúng tôi tới đây thật không đúng lúc, nếu Long đại thiếu đã quyết định ở bên cô gái này, chúng tôi đây không phải là người không hiểu chuyện, càng không phải vì không gả được con gái cho Long gia mà lì lợm la liếʍ, hiện giờ mọi việc diễn ra ngay trước mắt, không phải cố tình làm cho chúng tôi cảm thấy ngột ngạt hay sao?”
Long Hữu đình liền biết sẽ phát sinh tình huống này.
Hắn tức giận ngút trời mà chỉ tay về phía Đường Tiểu Nặc nói: “Hứa phu nhân, tôi nhận con dâu thì chỉ có một người! Hiện giờ cô gái này không hiểu sự việc mà nhảy ra, dẫn tới tình huống này, thực sự không phải là bổn ý của tôi.”
Chu Tuệ Van hừ lạnh một tiếng, cảm giác không tin được những lời này, ngược lại dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Đường Tiểu Nặc, cố ý mỉa mai nói: “ Từ sau việc việc hôn, việc Long đại thiếu có người con gái khác thì mọi người đều biết, hơn nữa cô ta còn mang cốt nhục của Long gia! Chúng tôi nếu không nói ra, thì Hứa gia phải chịu nhục nhã, hiện giờ bên ngoài, toàn là những lời xì xào bàn tán hướng tới Hứa gia. Long lão gia, chỉ sợ Hứa gia cùng Long gia việc hôn nhân này chỉ có thể dừng ở đây.”
Chu Tuệ Vân nói xong, giữ chặt tay con gái xoay người muốn rời đi, kết quả Hứa Nhược Hàm là đỏ mắt lên hô một tiếng: “Mẹ...”
“Nha đầu ngốc! Không nhìn ra họ như người nhà rồi sao? Họ coi chúng ta chỉ là người ngoài, không cần ở lại đây để trở thành những kẻ ngốc trong mắt của bọn họ! Dù gì chúng ta cũng là người của Hứa gia, không thể hạ thấp thân phận của chính mình!” “Chính ta là...”
Hứa cô nương hồng con mắt giống như có chuyện phải nói bằng được với Long Cảnh Sâm, ánh mắt vẫn luôn theo đuổi hắn, nhưng ai ngờ hắn ta không thèm nhìn lại lấy một cái, khuôn mặt lạnh tanh, Đường Tiểu Nặc đứng ở bên cạnh cảm thấy có chút không đành lòng.
Thật là, Long đại thiếu máu lạnh quá đi?
Nhìn xem, cô gái xinh đẹp đó hẳn là rất chân tình, vậy mà xem ra hắn không có lấy một chút thương tiếc?
Ủa, hiện tại chính mình thực ra cũng không thể nhịn được, có sự đồng cảm với tình cảnh của cô ta lúc này.
“Long thiếu...Anh thật sự...Thích cô ta thật sao? Cô ta rốt cuộc có điểm gì tốt, mà đáng để cho anh thích?”
Hứa Nhược Hàm chỉ vào Đường Tiểu Nặc, ánh mắt hiện lên vẻ vô cùng khinh bỉ.
Đường Tiểu Nặc không muốn bị nhìn với ánh mắt như vậy.
Ai da, nàng muốn thu hồi sự đồng cảm lúc trước!
Không thể bởi vì người khác xấu mà nhìn họ với con mắt vậy được! Nhìn dung mạo mà kỳ thị là không tốt, thực sự không tốt.
Long Cảnh Sâm gắt gao ôm Đường Tiểu Nặc, đem cằm chống vào đỉnh đầu nàng, thoạt nhìn tư thế hai người cảm giác rất thân mật, thanh âm cùng thâm tình như động lòng người: “Tôi cả đời này chỉ muốn người phụ nữ này, cô ấy trước mặt người ngoài dù có trăm điều không tốt, với tôi đó đều là ưu điểm.”
Nghe được lời này, Long Hữu Đình tức giận cầm thẳng đầu rồng trên quải trượng, dậm chân liên hồi, mà lúc này Chu Tuệ Vân cũng lòng đẫy căm phẫn, nhưng Long đại thiếu hết thảy đều giả bộ như không thấy, ôm Đường Tiểu Nặc cùng với trợ lý của mình tức khắc rời khỏi Long gia.
Bọn họ đi tới cửa sau, ba người còn có thể nghe được những lời lên án của Hứa gia vang lên từ bên trong, rồi tiếng khóc lóc cũng không ngớt.
Nàng yên lặng liếc mắt nhìn về phía Long Cảnh Sâm.
“Đi vào.”
Cảm giác như hắn ta không nghe được điều gì, trên mắt không có lấy một chút thay đổi nào.
Đường Tiểu Nặc bĩu môi, mới vừa ngồi xuống ghế xe, lại thấy Bách tuyết từ bên trong chạy ra đuổi tới.
Cô ta hôm nay mặc một bộ sườn xám màu đỏ, tôn lên dáng vẻ vô cùng quyển rũ, trước ngực quả thật là sóng giõ mãnh liệt, ngồn ngộn như hai ngọn núi hùng vĩ.
Tiểu Nặc không khỏi một chút tự ti thoáng quá, cúi đầu nhìn chính mình.
Hix, thật là buồn bực! Vì cái gì mà nàng không có bộ ngực to lớn như vậy?
Mà thôi, như vậy cũng khá tốt! Đàn ông đều không thích sân bay, Long đại thiếu không ý gì, chỉ muốn đi?
Đường Tiểu Nặc vui sướиɠ quay đầu nhìn về phía sau xe, tính toán xem vở diễn này sẽ còn tiếp tục như nào.
“Cảnh Sâm, cha của con mấy hôm nay thân thể không được tốt, con nhất định phải đi ngay lúc này sao?”
Bách Tuyết cầu xin nhìn Long Cảnh Sâm, những lời nói phát ra đều nhẹ nhàng uyển chuyển.
“Không liên quan tới cô.”
Long Cảnh Sâm tựa hồ không dính phải mỹ nhân kế, xoay người dứt khoát lên xe, lúc này Bách Tuyết chạy nhanh giữ chặt tay hắn, nhưng ngón tay mới đυ.ng tới góc áo, đã bị hắn dùng ánh mắt dọa liền buôn lỏng tay ra.
“Tôi hy vọng cô giữ tự trọng! Cô cùng với Hứa gia có điều gì mờ ám, tôi không nói, nhưng những gì cô nói với cha tôi, đừng nghĩ tôi không biết.”
Hắn ta nói xong, nhíu mày liền phóng xe đi.
Bách Tuyết cả người đều sững sờ đứng im tại chỗ.
Long Cảnh Sâm... Cậu là gì mà có thể uy hϊếp tôi như vậy?