Chương 55

Toàn thân Thẩm An Nhiên lạnh lẽo đến phát run, cả người cô phải dựa vào tường mới có thể đứng vững.

Cô đoán được cái chết của bố cô không thoát được quan hệ với Lệ Đình Phong, nhưng mà không biết sự thật lại tàn nhẫn như vậy.

Vật hi sinh, một cái giá đắt như vậy, vì để đánh cuộc một thứ không rõ kết cục mà hy sinh tất cả những thứ cô có được.

Hạ Minh Nguyệt hả hê khi thấy người gặp họa, cô ta tiếp tục chế giễu nói: “Thẩm An Nhiên cô nói xem cô có phải là thứ phá nhà phá của không? Cô xứng đáng! Hiện tại không có nhà họ Thẩm ngay cả tên ăn mày cô cũng không bằng, chính là một con chó hoang!

Thẩm An Nhiên khinh thường khuôn mặt kiêu căng ngạo mạn kia cô ta, giơ tay lên tát cho cô ta một cái.

Trong phòng khách trống trải này bằng vang lên một cái tát vô cùng chói tai, cô dùng tất cả sức lực, trong lúc nhất thời Hạ Minh Nguyệt chưa chuẩn bị kịp đã bị đánh ngã xuống sản.

Cô che mặt lại, vẻ mặt không thể tin tưởng: “Cô đánh tôi, cô có tinh tôi nói nói cho

“Bang!” Cô ta còn chưa nói xong thì một nửa mặt bên kia lại ăn thêm một cái tát vang dội.

Lực đạo của Thẩm An Nhiên rất lớn, cô đánh đến mức tay cô cũng đỏ lên, ánh mắt của cô lạnh băng tột cùng: “Đánh cô thì làm sao? Đáng lẽ này hôm qua tôi nên đánh cô hai bạt tay, hại tôi bị oan uống”

Nước mắt của Hạ Minh Nguyệt rơi lã chã, vừa đau vừa tức.

Cô ta xụi lơ nằm trên sàn chỉ thẳng vào Thẩm An Nhiên mắng: “Thẩm An Nhiên đồ đề tiện này!

Dáng vẻ khóc sướt mướt của Hạ Minh Nguyệt thoạt nhìn vô cùng đáng thương.

Thẩm An Nhiên nhìn chăm chăm nước mắt chảy xuống cảm cô ta, lạnh nhạt cười nói: “Hạ Minh Nguyệt thu nước mắt lại đi, Lệ Đình Phong thích điệu bộ này của cô nhưng tôi thì không thích đâu!”

Hạ Minh Nguyệt tức điên lên, cô ta nhào qua muốn cùng Thẩm An Nhiên cắn xé.

Kết quả cô ta còn chưa chạm vào góc áo của cô thì đã bị Thẩm An Nhiên cấp một chân đá qua bên cạnh.

“Chó ngoan không cản đường” Làm cô chậm trễ lấy đồ ăn.

Lúc Thẩm An Nhiên rời đi thời còn không quên châm chọc Hạ Minh Nguyệt, “Một mâm cá chạch

nêm chút muối mà dám coi mình như hải sản sao?”

Cho dù Thẩm An Nhiên nghèo túng thì cũng không tới phiên Hạ Minh Nguyệt tới trước mặt cô ra oai khoa tay múa chân.

Dẫu sao thì cô còn thời gian hai năm để sống, cùng lắm thì cá chết lưới rách khôn ai được sống tốt.

Hạ Minh Nguyệt cắn chặt rằng, cô ta bị Thẩm An Nhiên châm chọc như vậy tức đến đau cả ngực.

Lúc Thẩm An Nhiên đi lấy đồ ăn còn đang suy nghĩ, với cơ thể nhu nhược không xương kia của Hạ Minh Nguyệt sợ là Lệ Đình Phong vung tay hai cái là có thể đánh chết.

Nghĩ ngợi, Thẩm An Nhiên cảm thấy thật buồn cười, Lệ Đình Phong đặt Hạ Minh Nguyệt ở đầu quả tim, có lẽ là một cộng tác của cô ta cũng không nỡ chạm vào.

Thẩm An Nhiên gọi trứng Bắc Thảo và cháo thịt nạc.

Lúc cầm đồ ăn bước vào nhà thì Hạ Minh Nguyệt đã không còn nữa, một mình cô cũng vui vẻ tự tại.

Chỉ là khi nghĩ đến những câu nói vừa nãy của cô ta lại khiến ngực cô nghẹn lại, tô cháo ngon đặt ở bên miệng cũng hết muốn ăn.

Đánh Hạ Minh Nguyệt hai bạt tay, cô khẳng định sẽ không cam chịu đứng yên.

Quả nhiên, cô vừa mới ăn cháo xong thì nhận được điện thoại của Lệ Đình Phong.

Cô nhận điện thoại, mới vừa đặt gần lỗ tại bên trong đã truyền đến giọng nói lạnh như băng của Lệ Đình Phong: “Cô đánh cô ấy?”

Người ngày thường không gọi điện thoại, gọi tới không phải vì máu của cô thì chính là tới hưng sư vấn tội, nụ cười của Thẩm An Nhiên có chút bị thương.

“Là cô ta tự tìm.”

“Thẩm An Nhiên hôm qua tôi dạy dỗ cô quá nhẹ nhàng rồi! Thân thể của cô ấy không phải có không biết, máu khó đông…

“Vậy cô ta chết chưa?” Thẩm An Nhiên hỏi: “Lệ Đình Phong cơ thể của tôi anh cũng rõ ràng, ngày hôm qua anh đối với tôi như vậy tôi cũng không có chuyện gì, tôi đánh cô hai bạt tay cô ta liền muốn chết muốn sống sao?”

Lệ Đình Phong áp xuống lửa giận: “Đây là lý do để cô đánh cô ấy sao?”

“Lý do tôi đánh người chính là cô ta đáng đánh, tự lại trước mặt tôi kiếm chuyện.

Nếu không phải tôi nề mặt cô ta là tình nhân của anh thì hiện tại cô ta cũng không có sức đâu để gọi điện thoại cho anh cáo trạng

Lệ Đình Phong hung ác tức giận: “Cô còn dám giả mồm, Thẩm An Nhiên, cô có phải quên bố cô chết như thế nào hay không?”

Anh không đề cập tới còn tốt, nhắc tới đây Thẩm An Nhiên liền nhớ tới câu nói của Hạ Minh Nguyệt, còn có cảnh tượng bố cô nhảy lầu chết thảm.

Hốc mắt cô đỏ bừng, khẽ nhếch miệng không thở được, nước mắt theo khỏe mắt không ngừng chảy xuống, cô hít hít mũi.

“Lệ Đình Phong cảm ơn anh đã nhắc nhở, tôi không quên bố tôi đã chết như thế nào, càng không quên anh đã ép ông ấy chết như thế nào!”

Bên trong di động bỗng dưng lâm vào yên lặng, Thẩm An Nhiên an tĩnh chờ anh đáp lời nhưng chỉ chờ được một câu nói lạnh băng: “Chờ tôi trở lại lại nói.”

“Nói mẹ anh!” Thẩm An Nhiên trực tiếp ngắt cuộc gọi.

Lệ Đình Phong có thể nói cái gì? Anh sẽ giải thích vì một vật hi sinh sao? Không, một người tự cao tự đại tùy ý làm bậy giống như anh, làm chính là làm, anh sẽ không nhận sai, cũng khinh thường giải thích.

Huống chi… Giải thích còn có tác dụng sao?

Thẩm An Nhiên ngồi trong phòng khách trong chốc lát, cuối cùng cô thật sự là không chịu được sự yên lặng này, bật tivi lên mở âm lượng lớn nhất.

Cô tùy ý tìm một bộ phim hài kịch để xem, nhìn kỷ thuật diễn khoa trương không đâu vào đâu trong đó, mỗi người đều đang sắm một vai hề.

Những bộ phim trước kia cô xem lần nào là cười lần đó, hiện giờ xem lại ngay cả khóe miệng cũng không thể nhếch lên được.

Cô xoa khuôn mặt lạnh băng của mình, từ lúc nào mà cô đã trở nên không thích cười rồi?.