“Đi gọi thêm mấy người nữa qua đây, ngoài ra ông đi gọi thêm cả bác sĩ gia đình đến nữa” Trong mắt của ông cụ Lệ, có nghiêm trọng đến mấy cũng sẽ không chết người hay tàn phế được, cũng lắm thì chỉ thương một chút gân cốt, nằm ở trên giường dăm bữa nửa tháng là sẽ khỏi thôi.
Ởnhà họ Lệ, anh em đánh nhau là chuyện bình thường, cũng coi đó như là một loại rèn luyện.
Quản gia lập tức phái người đi ra vườn sau.
Lệ Đình Phong đang đè trên cổ của Lục Cảnh Xuyên, đập lên đầu anh ta một cái.
“Không phải muốn uy hϊếp tao sao? Cho mày một cơ hội yêu cầu điều kiện đấy”
Lục Cảnh Xuyên cũng không rảnh mà nhường anh, vươn tay ra năm lấy tóc của Lệ Đình Phong, hai người cùng lăn trên mặt đất, đúng lúc đang định cho anh một đôi mắt gấu trúc thì anh ta đã nghe thấy tiếng bước chân dồn dập cách đó không xa truyền đến, Lục Cảnh Xuyên lập tức tỉnh táo lại, đè họng xuống, dùng âm lượng chỉ có hai người bọn họ mới nghe được nói:”Được thôi, vậy anh đưa Thẩm An Nhiên lên giường của tôi, để tôi quang minh chính đại mà ngủ với cô ta một đêm, sau khi xong chuyện tôi sẽ xoá hết những tấm ảnh và video đó, hơn nữa tuyệt đối không nhiều lời trước mặt cô ta một câu nào!
Nói xong, Lục Cảnh Xuyên cười ha ha, ánh mắt không hề sợ hãi như thể đang nói: Anh làm gì được tôi.
Câu nói này trực tiếp ấn vào nút phát nổ lửa giận của Lệ Đình Phong, anh tức đến mức da đầu tê dại, cả đại não nổ ầm ầm, gần như không còn có thể suy nghĩ, trong đầu chỉ còn lại một ý nghĩ, đó chính là~- Gϊếŧ anh ta, gϊếŧ Lục Cảnh Xuyên đi, cho dù anh ta có để lộ trăm nghìn những bức ảnh, video đó rò rỉ ra bên ngoài thì đã làm sao, chỉ cần anh nhốt Thẩm An Nhiên ở trong nhà, như vậy Thẩm An Nhiên sẽ không nhìn thấy những thứ đó, cô cũng sẽ không nhớ lại những thứ đau khổ đó mà khôi phục lại kí ức.
Động tác ở trên tay Lục Cảnh Xuyên bắt đầu chậm lại, điều này càng khiến cho Lệ Đình Phong không cố ky gì, chớp lấy thời cơ, nắm đấm của giáng xuống người của Lục Cảnh Xuyên như mưa rơi.
Đợi khi quản gia lớn tuổi dẫn theo một đám vệ sĩ cao to lực lượng đến nơi, thì lọt vào trong mắt mọi người chính là Lục Cảnh Xuyên bị đánh tới mức hấp hối, còn có Lệ Đình Phong đang cưỡi trên người của anh ta dùng sức miệt mài đánh đấm.
Quản gia lớn tuổi nhìn thấy Lục Cảnh Xuyên bị đánh tới mức không ra dáng người, lại nhìn dáng vẻ đánh những đòn chết người hung ác đó của Lệ Đình Phong, mí mắt của ông ta giật giật, vội vàng kêu người xông lên cản lại.
Thân thủ của Lệ Đình Phong đúng là tốt nhưng tứ phía đều là địch, huống hồ bốn vệ sĩ này còn là những người được huấn luyện chuyên nghiệp, chỉ một lúc anh đã bị chế ngự rồi.
Quản gia lớn tuổi vội tiến lên đỡ Lục Cảnh Xuyên đứng dậy: “Cậu Xuyên, cậu vẫn ổn chứ?”
Lệ Đình Phong và Lục Cảnh Xuyên từng đánh nhau không ít lần, nhưng kiểu đánh tới chết như hôm nay là lần đầu tiên, tuy rằng Lệ Đình Phong rất ác nhưng anh rất biết cách thu liễm lại tính khí của mình, mỗi lần chỉ đánh đến điểm là dừng.
Tính cách ở trước mặt người ngoài còn tốt hơn, cười nhiều nói ít, có một loại khí thế không giận mà uy nghiêm.
Tuy hiện tại anh đang bị vệ sĩ chế ngự lại, nhưng đôi mắt đó vẫn không kiềm chế nổi lửa giận đang bùng lên, cũng không biết là bị cái gì kí©h thí©ɧ nữa?
Lục Cảnh Xuyên được người ta khiêng vào trong phòng, phần mềm bầm tím, vấn đề không lớn, nhưng nghiêm trọng nhất là cánh tay, bị gãy xương rồi.
Cả đám người đi vào trong nhà, ông cụ Lệ nhìn trạng thái của hai người, không nhịn được mà cau mày.
“Sao lại bị thương nghiêm trọng như vậy?” Lời này của ông †a là hỏi Lục Cảnh Xuyên nhưng mắt lại nhìn về phía Lệ Đình Phong.
Ở đây vui đùa đánh nhau một chút thì không có vấn đề gì nhưng bị thương đến tính mạng thì nghiêm trọng rồi, ông ta vẫn phải quản giáo lại một phen.
Lục Cảnh Xuyên đang được người ta đỡ lấy, anh ta cố chống mở cái đôi mắt sưng vù lên giải thích: “Ông nội, ông đừng trách anh cả, giữa chúng con có một chút hiểu nhầm, con bị ăn đánh cũng là điều đương nhiên, đều trách con chọc giận anh ấy”
Dăm ba câu đã phủi hết toàn bộ lỗi sai của mình, bày ra cái dáng vẻ của người bị hại, những năm này Lệ Đình Phong đã quá quen với những chiêu trò này của anh ta rồi nhưng đây vãn là lần đầu tiên cảm thấy ghê tởm như vậy..