Chương 1: Hai Mươi Năm Trước

"Vợ à, mau chạy đi." Vương Gia Lạc hét to về phía Hồ Thụy Huyên khi anh bất ngờ nhìn thấy một người đàn ông trong nhóm đang đuổi theo, họ rút súng ra.

Bang!

Anh cảm thấy đau nhói trên vai. Tuy nhiên, anh vẫn cần phải chạy. Anh dùng tay phải ấn vào vết thương ở vai trái còn tay trái thì bế con gái vào sát ngực. Anh tiếp tục chạy phía sau vợ mình, người cũng đang mang theo con trai của hai người.

Do vết thương mất nhiều máu nên tầm nhìn của anh bắt đầu mờ đi và anh đã mất dấu người vợ của mình. Anh dừng chân ở rìa của vách đá. Trước mặt anh là một thác nước không quá sâu. Anh tiếp tục nhìn sang phải và trái và tìm thấy một chiếc giỏ rơm cách điểm anh đứng không xa, anh đặt đứa con của mình vào trong giỏ và đưa cho cô bé chiếc vòng cổ có mặt dây chuyền chữ D. Sau đó, anh đeo chiếc tai nghe treo vào tai đứa bé để che cả hai tai của con gái mình. Anh nhìn đứa con thân yêu với một biểu hiện yêu thương và luyến tiếc, như thể đây là lần cuối cùng anh có thể nhìn thấy con. Anh hôn lên trán đứa bé, sau đó anh lấy giỏ rơm và giấu nó sau một tảng đá lớn gần đó.

May mắn thay, đứa bé vẫn ngủ nên không phát ra tiếng động nào. Nhóm người mặc vest đen đuổi theo anh lúc này không biết về đứa bé mà anh đang ôm lúc trước.

Bị đoàn người bao vây, Vương Gia Lạc chỉ có thể đứng ở mép vực mà nắm chặt tay. Giá như lúc này anh có súng thì bây giờ anh sẽ không phải đối mặt với bọn chúng như thế này.

"Vương Gia Lạc, mày nghĩ mình có thể chạy đi đâu bây giờ hả?" Một người đàn ông với một vết sẹo trên khuôn mặt hỏi với giọng điệu tức giận.

"Ai thuê các người?" Vương Gia Lạc hỏi, phớt lờ câu hỏi của người đàn ông mặt sẹo.

"Mày sắp bị gϊếŧ, vậy mà vẫn muốn biết ai đã thuê bọn tao gϊếŧ gia đình mày sao? Mày chắc chắn đủ can đảm." Người đàn ông đó tiến lên một bước và chĩa súng về phía Vương Gia Lạc. Những người đàn ông khác xung quanh hắn cũng chĩa súng của họ về phía Vương Gia Lạc.

Vương Gia Lạc không hề di chuyển khỏi vị trí của mình. Anh đang tính toán tất cả các rủi ro và hành động mà anh có thể thực hiện để giảm bớt tác động.

"Dù sao thì mày cũng chết nên tao nghĩ việc nói cho mày biết là ai cũng được." Người đàn ông tiếp tục.

Vương Gia Lạc nhìn chằm chằm vào mặt hắn. Anh không hề tỏ ra sợ hãi trên khuôn mặt của mình, mặc dù anh thực sự hy vọng rằng lúc này vợ anh không xuất hiện ngay ở đây.

Ít nhất nếu đây là giây phút cuối cùng anh có thể nhìn thấy thế giới, anh thực sự hy vọng cô không nhìn thấy cái chết của anh sẽ đau khổ như thế nào.

Pằng. Pằng.

Hai phát súng. Cơ thể của Vương Gia Lạc bị đẩy ra sau và rơi xuống thác nước. Một lúc sau, cả nhóm rời khỏi vực thẳm và bắt đầu quay lại đường chính.

Người đàn ông có vết sẹo trên mặt lấy điện thoại ra và bấm một dãy số. Sau một vài hồi chuông, hắn nói với một giọng nói lạnh lùng.



"Tên đó đã chết."

Trong khi đó Hồ Thụy Huyên tiếp tục chạy trong rừng, cô nghe thấy một tiếng súng lớn, và ngày lập tức dừng tốc độ của mình lại. Cô quay lại và nhận ra rằng chồng cô không ở phía sau cô.

Cơ thể Hồ Thụy Huyên bắt đầu run rẩy. Đôi mắt của cô bắt đầu đỏ lên. "Gia Lạc… không..." Cô nói với một giọng trầm và khàn.

Hồ Thụy Huyên bắt đầu đi về phía có âm thanh, cô vẫn ôm con trai của mình. Nếu không phải vì con trai, có lẽ cô đã gục ngã vì quá mệt. Tưởng tượng mất đi người đàn ông và đứa con gái duy nhất của mình sẽ khiến cô đau lòng. Cô không thể để mất thêm con trai.

Không lâu sau khi đến bờ sông, cô tìm thấy thi thể của chồng mình bị mắc kẹt tại một khối gỗ.

Vì quá sốc, cô gục xuống khi đang ôm con trai. Một lúc sau, một vài người dân trong làng đi tìm thì nghe thấy tiếng trẻ con khóc.

Dân làng thường dùng nước sông để giặt quần áo và tắm vì họ sống khá xa thành phố và hơi khuất với thế giới bên ngoài.

...

Vài ngày sau, Vương Gia Lạc tỉnh dậy trong bệnh viện. Anh nhìn quanh và thấy người vợ thân yêu bên cạnh anh vẫn đang ngủ, và có một chiếc nôi trẻ em trong phòng. Anh sờ vào ngực và vai, nơi đó quần băng trắng toát và anh thấy một màu máu nhạt trên đó.

Hồ Thụy Huyên cố gắng thu thập từng mảnh ký ức mà anh đã quên trong đêm đó. Đột nhiên, Hồ Thụy Huyên tỉnh dậy và nhìn anh với một khuôn mặt buồn.

"Gia Lạc… em cứ nghĩ rằng em sẽ mất anh." Cô bắt đầu khóc.

"Anh sẽ không để em và con của chúng ta một mình." Vương Gia Lạc mỉm cười và ôm vợ để cố gắng an ủi cô.

Anh nói xong, chợt nhớ tới một điều quan trọng mà anh đã quên trước đó. Con gái của anh.

"Đã tìm được Huệ Di chưa?" Vương Gia Lạc nắm vai vợ và nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu của cô.

Hồ Thụy Huyên lắc đầu và lại bắt đầu khóc.

"Không… em cố gắng tìm con bé và thuê một nhóm lớn người cứu hộ để tìm nó trong nhiều ngày, nhưng họ không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của con bé." Hồ Thụy Huyên dừng lời trước khi tiếp tục.

"Huệ Di... mẹ đã mất con, mẹ đã thất bại trong vai trò làm mẹ. Mẹ phải sống như thế nào đây? Mẹ nhớ con. Mẹ phải làm gì bây giờ đây, Huệ Di?"



Vương Gia Lạc không có câu trả lời cho câu hỏi của vợ mình. Mắt anh cũng bắt đầu đỏ hoe, đau thắt lòng khi thấy vợ khóc. Tất cả là lỗi của anh. Anh đã bỏ con bé lại. Anh mất cảnh giác, và kẻ thù lợi dụng gia đình anh ngay sau khi Hồ Thụy Huyên hạ sinh cặp song sinh.

Anh nhẹ nhàng vuốt ve má Hồ Thụy Huyên. Với một giọng khàn khàn, anh nói. "Anh hứa với em, anh sẽ tìm cho bằng được Huệ Di. Anh vẫn tin rằng con bé đang ở một nơi nào đó an toàn và bình yên.”

"Em tin anh." Hồ Thụy Huyên trả lời trong khi vẫn khóc và ôm chặt lấy chồng mình.

...

"Đan Đan." Một bà lão khoảng bốn mươi tuổi mở cửa với chiếc giỏ rơm trên tay.

"Mẹ có nhìn thấy con của con không?" Triệu Đan Đan, khoảng hai mươi tuổi, đi đến chỗ mẹ với vẻ mặt lo lắng.

Dương Lệ Linh, mẹ của Triệu Đan Đan, nhìn con gái mình với vẻ đáng thương. Triệu Đan Đan vừa mất con khi cô đang mang thai được bảy tháng.

Một vụ tai nạn đã xảy ra với hai vợ chồng Triệu Đan Đan. Chồng cô không qua khỏi. Cô may mắn sống sót nhưng mất đi đứa bé trong bụng. Tâm trí cô trở nên ngớ ngẩn. Đã ba tháng rồi mà cô luôn hỏi con bé ở đâu, chồng con ở đâu, thỉnh thoảng cô lại nói như đang nói chuyện một mình.

"Em bé của con đây rồi, Đan Đan. Nào, hãy cố gắng cho nó bú sữa mẹ. Chắc nó đói rồi." Triệu Đan Đan ôm chiếc giỏ rơm có đứa bé nằm trong đó. Cô ngồi xuống mép giường. May mắn thay, sữa mẹ vẫn còn một ít do lần mang thai trước.

Triệu Đan Đan dịu dàng nhìn đứa bé. Cô cười và nói. "Con bé dễ thương, phải không mẹ?"

Dương Lệ Linh chỉ biết gật đầu. Bà có thể thấy biểu hiện của con gái mình thay đổi khi nhìn thấy đứa bé.

Triệu Đan Đan nhìn vào sợi dây chuyền có chữ D.

"Đan Đan. Giờ con là mẹ của nó. Chúng ta hãy sống cùng nhau. Chồng con hẳn rất hài lòng khi nhìn thấy con bé, con bé thật xinh đẹp." Dương Lệ Linh chạm vào chiếc mũi nhỏ của đứa bé, nói.

“Đan...” Bà chưa kịp nói hết câu thì Triệu Đan Đan đã cắt lời bà.

"Con biết, nó chết rồi mẹ ạ. Con chưa điên và con biết nó đang ở đâu đó bên cạnh con. Con biết vì nó yêu con nên sẽ không bao giờ bỏ con đâu. Con sẽ chăm sóc đứa bé này thật tốt. Con sẽ yêu thương nó như yêu con của con vậy. "

Dương Lệ Linh chỉ gật đầu trước khi đi ra khỏi phòng ngủ. Đôi mắt của bà hơi đỏ và chảy nước. Bà không thể ngờ đứa con gái duy nhất của mình lại thành ra thế này. Tình yêu của cô đối với chồng đã khiến cô trở thành như vậy.