Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hợp Đồng Hôn Nhân (Cô Dâu 14 Tuổi)

Chương 140

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tôi nhìn sắc mặt khó coi của Kỳ lúc nói

xong câu đó, bụm miệng không dám bật cười thành tiếng. Kỳ nhìn tôi, tôi

lập tức nín bặt, cố gắng tạo biểu cảm nghiêm túc nhất có thể. Nhưng rồi

cũng không đùa dai khi tôi bỗng nhớ ra chuyện cần hỏi:

- Mà ông xã, tại sao anh biết em có ý định gϊếŧ anh thế?

- Ngay lúc đầu, anh vốn đã biết rồi, chẳng qua anh không hiểu được lí do

em hận anh đén nỗi muốn gϊếŧ anh. Hơn nữa, anh không nỡ để em đi.

- Anh đúng thật là…đại cáo già!_Tôi liếc hắn. Thì ra tôi làm cái gì đều

không qua nổi mắt hắn, hắn đúng là tên cáo già giấu mặt, gian ác. Và

cuối cùng tôi cũng biết, đêm qua vì sao tôi lại bị lừa mà rõ ràng tôi đã bỏ thuốc ngủ vào trong đó.

- Nguyệt, em tốt nhất tránh gặp Thiên đi, anh nghĩ hắn sẽ không tha cho chúng ta dễ dàng như thế.

- Em biết vậy nên em luôn chờ hắn đấy._Trong mắt tôi dấy lên lửa hận.

- Không cần thiết, giao vụ này cho anh, em nghỉ ngơi đi.

- Nhưng…_Tôi đang định cãi bướng thì bỗng nhận thấy ánh mắt âm u của hắn

nhìn tôi. Nuốt nước bọt một cái, tôi thầm rủa “Cậy vừa mới xơi được mình nên ra oai đây”, nhưng thôi, tôi cũng mệt rồi, không dư hơi để cãi nhau với hắn nên đành nhường một bước, chấp thuận:

- Được rồi, anh muốn xử lí thế nào tùy anh.

Tôi nói rồi lại chúi mũi vào ăn nốt bát cháo của mình. Bỗng điện thoại Kỳ

reo, hắn đưa cho tôi vì đó là số của ba mẹ. Cầm điện thoại, tôi nghe mẹ

hỏi:

- Hai đứa làm lành chưa?

- Dạ rồi à._Tôi trả lời lưu loát, mắt đánh sang nhìn hắn.

- Thế thì tốt! Mấy năm nay nó cứ cảm thấy có lỗi với con nên dường như thay đổi rất nhiều, đừng trách nó nữa.

- Dạ con biết rồi ạ._Tôi lễ phép.

- Nếu đã hết giận rồi thì mau chóng tìm dịp động phòng đi, bà nội bên đó

không chờ được rồi. Suốt bốn năm bà sốt ruột cho người đi tìm con rồi

giận tới sinh bệnh luôn. Bà nói nếu muốn gặp thì mang luôn cả chắt của

bà về nữa. Với lại mẹ cũng mong có cháu bế rồi.

- Con

hiểu! Con sẽ... cố gắng ạ._Nói xong những lời ấy, mặt tôi chắc chắn đã

đỏ lựng tận mang tai rồi.. Kỳ nhìn mặt tôi, dường như là hiểu những gì

mẹ đang nói trong điện thoại, cười gian tà. Còn mẹ bên đầu dây kia cười

ha hả:

- Cố gắng nhanh nha! Động phòng ngay đi.

- Thôi đi, mẹ à!_Tôi nghe mẹ nói vậy, xấu hổ đến nỗi muốn đào một cái hố

mà chui xuống, vội chuyển đề tài- Khi nào ba mẹ định trở về?

- Có lẽ là tháng sau, bên này cũng quen biết nhiều nên muốn ở thêm một thời gian.

- Mà mẹ, sao hai người lại bay qua đó vậy, có phải… có người tới truy sát?_Tôi ngập ngừng hỏi.

- Thằng Kỳ kể với con hết rồi sao?

- Đúng vậy mẹ! Hai người cứ yên tâm, con nhất định sẽ trả thù cho hai người.

- Ấy đừng, chúng ta vẫn không sao, đừng đi gây chuyện lung tung, đắc tội

với người ta rồi chồng mày không chống đỡ được đâu. Nhất định phải nghe

lời mẹ, đừng có lôi trò trả thù ra rồi chết không đáng đâu._Mẹ dường như chẳng ủng hộ tôi chuyện này.

- Được, nghe lời mẹ!_Tôi lễ phép đáp.

Một thời gian sau đó, cuộc sống của tôi trở lại bình thường, chính là cuộc

sống suốt ngày chỉ ăn, chơi, ngủ. Được mẹ khuyên nhủ, cho nên tôi cũng

không còn ý định trả thù nữa, cho nên từ lúc đó tôi cũng chẳng giáp mặt

với Thiên. Từ hôm đó, Kỳ cho vệ sĩ theo tôi 24/24, đặc biệt còn sai

người ngầm bảo vệ tôi, ngăn cho Thiên tới gần. Do đó, cuộc sống của tôi

rất yên bình. Tôi cũng thường xuyên đến thăm Thanh Trúc và Bảo Châu.

Nghe nói Bảo Châu mang thai một cu cậu, hai người Châu và Huy cũng sắp

làm đám cưới. Còn Thiên Tuyết, có lẽ nghe tin tôi đã về nên nhỏ cũng mau chóng trở về thăm tôi. Một tháng sau, hôn lễ của Thiên Tuyết, Thiên Ánh cùng Bảo Châu tổ chức vào một ngày. Ngày hôm ấy, tôi cùng với Thanh

Trúc làm phù dâu, còn Kỳ và Phong làm phù rể. Cả bữa tiệc diễn ra rất

thuận lợi cho đến khi Thiên đến làm nhốn nháo cả buổi lễ. Tuy nhiên,

buổi lễ đó vẫn rất thành công.

Tôi biết là

Thiên đến tìm tôi nhưng chưa kịp nói gì đã bị Kỳ lôi đi. Không biết đã

có chuyện gì xảy ra giữa hai bọn họ mà lúc về hai người mặt ai cũng đen

thui đầy sát khí. Có lẽ họ vừa quyết chiến một trận ác liệt chăng? Trước khi đi, cả hai còn nhìn nhau một cách thắm thiết đến tóe lửa.

Không biết vụ ấy Kỳ làm cách gì mà hai tháng trôi qua, Thiên chả những không

làm phiền tôi còn bặt vô âm tín. Tôi thì không có lí do để tìm đến hắn,

Thiên đi tôi càng rảnh nợ. Mấy ngày nay cơ thể tôi biến đổi rất thất

thường, thường xuyên chán ăn, ăn không vào, người đã sút hơn ba kí rưỡi. Tuy nhiên tôi cũng thường xuyên có tình trạng như thế lắm nên tôi không lo lắng gì cả. Còn Kỳ lại cứ nằng nặc đòi đi bệnh viện nhưng tôi kiên

quyết không đi. Tôi làm gì có bệnh, đến đấy lại tốn thời gian à, hắn

cũng có phải rảnh rang gì đâu.

Sau một thời

gian bặt vô âm tín, bỗng nhiên hôm nay, Thiên hẹn tôi ra nói chuyện. Tôi vốn dĩ không đồng ý nhưng hắn cứ lằng nhằng mãi, cuối cùng tôi bị ép

điên tiết lên mới phải ra gặp hắn. Địa điểm chúng tôi gặp nhau là quán

café chứ không còn là quán bar nữa. Vì tôi thấy gặp mặt ở đó rất bất

tiện, hơn nữa tôi cũng có lòng đề phòng hắn lại giở trò. Tại quán café

bên đường, tôi với một bộ mặt lạnh lùng, hỏi hắn:

- Có gì anh nói mau lên.

- Kỳ đã gϊếŧ chết cha mẹ em, vậy mà em vẫn quay về với hắn sao? Còn anh, mấy năm nay anh ở cạnh em, em coi anh là gì?

Thiên phát ngôn ra câu nào là lòng tôi tóe lửa ngay câu ấy. Hắn dường như vẫn ngây thơ tin rằng ba mẹ tôi chết thật và luôn rắp tâm cố gắng reo rắc

vào đầu tôi cái mối thù không có thật đó, làm hại tôi suýt nữa gϊếŧ chết chồng tôi. Hắn nói những lời này có ý gì, hắn cảm thấy tôi vẫn chưa đủ

thê thảm hay sao? Đến nước này thì tôi không nhịn được nữa, chỉ thẳng

vào mặt hắn, tôi cáu:

- Chính anh là kẻ cho

người truy sát cha mẹ tôi, rồi đổ tội cho Kỳ, anh tưởng tôi không biết

sao? Anh nghĩ mình có tư cách để hỏi câu đó hay sao?

- Ai nói với em như vậy? Kỳ phải không?

- Mặc kệ là ai nói nhưng từ giờ tôi sẽ không tin anh thêm bất cứ lần nào

nữa. Thiên à, anh quá đáng thương! Tránh xa tôi ra, không hẹn ngày gặp

lại._Tôi nói xong xoay người bước đi, tôi không muốn nhìn cái bản mặt

thối tha của hắn thêm lần nào nữa.

- Nguyệt, khoan đã!_Thiên đuổi theo rồi kéo bật tôi về đằng sau.

Do chưa kịp chuẩn bị, cùng với lúc đó, có cái gì ngáng chân tôi khiến tôi

té nhào. Xoay một vòng đẹp mắt, tôi úp sấp trên nền đất. Khi vừa mới

ngã, một cảm giác đau nhanh chóng ập đến bao trùm lấy tôi. Tôi rất đau,

đau tới chết đi sống lại, đặc biệt là ở vùng bụng. Tôi nhìn xuống chân,

một thứ ẩm ướt màu đỏ tươi chảy ra. Không khó nhận ra đó là máu, rất

nhiều máu, máu cứ tuôn ra chảy ướt đẫm cả nền đất. Tôi co người, ôm lấy

bụng, cơn đau nhanh chóng chiếm lấy mớ suy nghĩ hỗn độn lúc đó. Mọi

người vây đầy quanh tôi, xì xào bàn tán, Thiên chạy lại nâng tôi lên.

Đáng tiếc, ngay sau đó xảy ra chuyện gì, tôi cũng không biết vì tôi đã

sớm ngất xỉu.

[Thiên nhìn Nguyệt ngã xuống

sàn, vội đưa tay ra đỡ nhưng không kịp. Nhìn cô lăn lộn trên nền đất,

hắn thật sự thấy xót. Vội vàng xông vào trong đám người, hắn nâng Nguyệt lên, phi như bay tới bệnh viện.]

Lúc tỉnh

dậy, tôi đã thấy mình ở trong bệnh viện, cảm giác có cái gì đó vừa rời

khỏi tôi khiến tôi mất mát vô cùng. Tôi ngồi thất thần hồi lâu, cũng

chưa hiểu chuyện gì vừa diễn ra. Bỗng cánh cửa bật mở, một vị bác sĩ lớn tuổi bước vào cùng với vài cô y tá, họ kiểm tra sức khỏe cho tôi. Xong

xuôi, ông bác sĩ nói:

- Thân thể có vẻ khá

tốt. Tiểu thư, cô đừng buồn, đứa bé bị sảy có thể có đứa khác, cô hãy

yên tâm tịnh dưỡng, đừng để cơ thể suy nhược.

- CÁI GÌ?_Tôi la lên kinh ngạc, vội túm lấy bác sĩ, hỏi- Tôi… tôi có thai sao?

- Đúng vậy! Thai của cô được 6 tuần rồi, cô không biết sao?_Nghe lời bác

sĩ nói, mặt tôi đần thối ra. Vậy là, con tôi vừa rời khỏi tôi. Thảo nào, dòng máu đó lại có thể chảy ra. Thì ra tôi đã có thai mà tôi không

biết. Sao tôi vô tâm thế, không để ý gì đến cơ thể, có thai mà không

biết. Giờ tôi biết đến sự tồn tại của nó thì quá muộn rồi.

Một lúc lâu, tôi vẫn chưa thoát ra khỏi sự ám ảnh về việc mình bất cẩn làm

sảy thai. Nỗi lòng của người làm mẹ, khó có thể hiểu hết được. Nhưng giờ tôi hiểu rồi. Lòng tôi đau đớn khi máu mủ của mình bị lấy ra khỏi cơ

thể, nó hụt hẫng, nó mất mát lắm. Cuối cùng tôi cũng thấu hiểu được nỗi

đau của Thanh Trúc bấy giờ là như thế nào? Đứa con đó, có lẽ nó hận

người mẹ như tôi lắm nhỉ?

- Ông ra ngoài

đi!_Kỳ đứng đằng sau bác sĩ từ bao giờ, lạnh lùng nhắc. Bác sĩ nghe vậy

liền theo lời, nhanh chóng đưa hết y tá đi ra.

Còn lại tôi với Kỳ, hắn ngồi xuống bên giường tôi, tôi choàng tay ôm lấy cổ hắn, khóc nức nở:

- Em làm mất nó rồi, làm mất nó rồi!

- Đừng buồn! Đứa bé mất rồi có thể có lại._Kỳ giữ lấy vai tôi, an ủi.

-Nhưng em không làm được, em không thể quên nó. Nó mất phải hay không

là lỗi của em? Là em không tốt, mình có thai mà không biết, chắc nó sẽ

hận em lắm.

- Không có đâu, có lẽ nó không có duyên

với chúng ta, em đừng bi quan như thế. Em nên mỉm cười vui mừng vì biết

đâu nó ra đi, về sau nó sẽ tìm thấy một gia đình phù hợp với nó hơn._Kỳ

vẫn cứ nói lời an ủi nhưng lòng tôi không sao thoát nổi sự tự trách. Kỳ

xoa đầu tôi khi tôi cứ ôm riết lấy hắn mà khóc nấc lên, hắn nói:

- Để anh lập cho nó cái mộ để thỉnh thoảng em đến thăm con được không?

- Ừm…_Tôi nghẹn ngào đáp. Có lẽ đó là biện pháp duy nhất để xoa dịu sự áy náy trong lòng tôi.

[Việc đứa bé bị mất, mọi trách nhiệm đều do Thiên, chính hắn đã cướp đi đứa

con đầu lòng của bọn họ. Lẽ ra ngày biết cô mang thai phải là ngày hạnh

phúc nhất nhưng giờ nó đã thành ngày tồi tệ nhất. Cũng bởi anh chưa thực sự làm tròn trách nhiệm của một người chồng, không quan tâm nhiều đến

cô mới để ra nông nỗi này. Anh nhất định sẽ cho Thiên một bài học thích

đáng trả thù cho đứa con đã mất của bọn họ.

Từ giờ anh sẽ triệt đường sống của hắn, không mềm yếu nữa. Hắn đã đi đến

ngày hôm nay, con đường này là do hắn lựa chọn, không thể trách ai, cho

nên gieo gió ắt gặt bão thôi. Lúc nhỏ anh từng là bạn thân của hắn, hai

người còn thân hơn cả anh em ruột thịt, làm sao anh không hiểu cái tính

của hắn chứ. Hắn vốn dĩ không xấu, chẳng qua chấp niệm quá sâu nặng,

không thể buông bỏ được mối thù gia tộc, luôn đối đầu với anh mới dẫn

đến nước này. Nếu không, rất có thể hiện giờ họ vẫn là bạn tốt.

Nhưng chuyện đến nước này, chung quy lại đều là nỗi của những người đàn ông.

Nếu ngày trước anh khi còn là bạn thân của hắn, không hiếu thắng, cũng

không vì lời thách đố tệ hại của những thằng bạn, cướp đi người con gái

hắn từng theo đuổi thì chuyện đâu đến nước này. Anh cũng sẽ không hại cô phải trải qua bao khổ cực. Anh biết hắn thật lòng yêu thương cô, cho

nên cũng không sợ cô uất ức khi ở cạnh Thiên. Thiên đã tốn rất nhiều tâm tư và thời gian trên người cô nhưng hắn vẫn chưa nhận ra một điều, trận đấu này hắn thua triệt để rồi. Hắn không hiểu cô vốn dĩ không phải

người thích hợp với hắn và hắn cũng không biết mình đã bỏ lỡ nhiều cơ

hội đến với những người thật lòng với hắn hơn. Hắn căn bản chưa biết yêu là gì.]

Ở bệnh viện một thời gian, tôi được

đưa về nhà nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. Nội biết chuyện đó lo lắng lắm, ngay

hôm tôi ở bệnh viện đã đến thăm tôi. Cuối cùng thì tôi cũng được nội tha thứ rồi. Còn lũ người Bảo Châu, Thiên Tuyết và Thiên Ánh sau khi cưới

kéo nhau đi hưởng tuần trăng mật hết rồi, vứt tôi ở lại một mình buồn

phiền. Con nhỏ Bảo Châu, bụng đã to thế mà còn sí sớn chạy theo lũ kia,

bỏ rơi bạn thân là tôi đây ở lại. Khi nào về rồi tôi tính xổ với cả bọn

một thể.

Dù gây ra vụ sảy thai cho tôi, nhưng

Thiên vẫn không thôi làm phiền tôi. Hắn là cái thể loại gì, sao mà cố

chấp bám dai như đỉa ấy. Lúc tôi ra ngoài hóng gió, do không để ý, tôi

đã bị hắn “mời” đi café. Hắn thân thủ nhanh nhẹn, đã xử đẹp lũ vệ sĩ vô

dụng mà Kỳ phái đến. Cũng đúng thôi, mấy tên đàn em quèn này làm sao đấu nổi Thiên, hắn ngang tài ngang sức với Kỳ cơ mà. Tiếp tục đối chất với

hắn trong quán café, tôi mệt mỏi day day thái dương, nheo mắt không vui

nhìn hắn, hỏi:

- Rốt cuộc anh còn muốn gì hơn nữa? Đừng làm phiền tôi nữa, tha cho tôi đi, xin anh đấy.

-----------------------------------------------------------Hết
« Chương TrướcChương Tiếp »