" Baaa..." Viên đạn bay từ nòng súng rồi nằm gọn bên ngực trái của ông. Hứa Mỹ Lệ muốn bắn cô, ai dè ông lại ra đỡ. An Hạ chết đứng khóc không ra nước mắt, khụy xuống cạnh ông.
" Ba..hức..con sẽ cứu ba mà...hức...Lăng Hạo chắc chắn sẽ cứu được ba nên ba hãy cố gắng lên...hức"
" An Hạ à, con...ký vào tờ giấy...này đi..vậy thì ba mới yên tâm được." Lâm Chính tay ôm vết thương đẫm máu, mở miệng yếu ớt nói. An Hạ run lẩy bẩy gật đầu lia lịa ký vào tờ giấy. Sau khi cô kí vào tờ giấy thì ông từ từ nhắm mắt.
" Kêu cứu thương cho tôi, mau lên. Aaa, kêu cứu thương cho tôi." Cô gào thét trong tuyệt vọng chỉ mong ông có thể nhìn cô lần cuối.
" Hơ, không ngờ ông ta lại đỡ cho mày nhưng phát thứ hau này chắc chắn mày sẽ không thoát được." An Hạ vừa gọi cứu thương vừa khóc nức nở bên cạnh của ba mình, mặc cho Hứa Mỹ Lệ đang chỉa súng vào đầu cô. Ngay lúc bà ta định nổ súng thì vệ sĩ tức tốc chạy vào giữ tay bà ta lại, Lâm An Hinh lần đầu thấy mẹ mình gϊếŧ người thì sợ chết khϊếp chỉ biết co ro lại một chỗ. Mấy người vệ sĩ kia thì áp giải bọn họ đến đồn công an, những người còn lại thì giúp cô đưa ông đến bệnh viện.
Có rất nhiều đội ngũ bác sĩ, y tá thuộc loại giỏi, trong đó có cả anh đang đứng chờ trước cổng bệnh viện. Lúc vừa tới nơi, cô lập tức phụ các y tá đặt ông lên băng ca rồi đẩy ông vào. Lăng Hạo hoảng hốt khi thấy người nằm trên băng ca là ba vợ, anh chạy theo để xem tình hình.
" Ba, ba cố gắng lên. Đến bệnh viện rồi, ba cố gắng lên, đừng bỏ con mà." Cô vừa đẩy xe vừa khóc, cảnh tượng thật bi thương. Đi đến trước phòng phẫu thuật thì các bác sĩ, y tá không cho cô vào nữa. An Hạ nước mắt đầm đìa, la hét trước cửa. Chứng kiến màn này, anh cũng đau lòng.
" Đừng khóc nữa, tôi sẽ cố gắng cứu ba cô mà. Huh." Anh khụy gối xuống ôm cô vào lòng, lau nước mắt cho cô, an ủi cô vài câu rồi chạy nhanh vào phòng phẫu thuật. Vài phút sau, khi đã lấy lại được bình tĩnh, cô ngồi đợi ở hàng ghế trên hành lang. Cô cúi gằm mặt xuống, hai tay đan chặt vào nhau, chiếc áo trắng đã loang lổ máu tạo nên một khung cảnh ghê rợn. Ca phẫu thuật kéo dài đến 4 tiếng, cánh cửa mở ra. Lăng Hạo sác mặt mệt mỏi, buồn bã lắc đầu đi ra ngoài.
" Bệnh nhân đã tử vong lúc 1h30 phút vào ngày 27-8." Tiếng cô y tá vang lên làm cô chết điếng. Ba cô thế mà đã chết rồi sao? Không phải lúc nãy ông ấy vẫn còn thở sao. Hai tay nắm chặt vào nhau, An Hạ đi đến đấm vào mặt anh một cái rồi liên tục hét.
" Tại sao anh nói anh sẽ cứu ba tôi mà..hức."
" Tôi chỉ còn ông ấy là người thân duy nhất, sao anh không cứu ông ấy..hức." Các cô y tá đứng cạnh run lẩy bẩy, cô là người đầu tiên có thể đánh anh trước mặt nhiều người như vậy, nếu là người phụ nữa khác đã bị anh tống cổ vào phòng lạnh cho đến chết rồi.
" Tôi không muốn thấy mặt anh, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi." Cô quẹt đi hai dòng nước mắt, chỉ tay vào mặt anh rồi đi vào phòng phẫu thuật, nơi thi thể ba cô đang nằm trong đó. Lăng Hạo vẻ mặt bơ phờ đứng ngoài này. Cô ghét anh sao? Mới ngày nào đó còn vui vẻ cơ mà, sao giờ lại nói như vậy. Nắm chặt tay, anh có thể cảm nhận được như có ai đó đang bóp nát tim mình, cảm giác này sao lại đau như thế chứ. Buồn bã rũ mắt anh lê từng bước nặng nhọc về phòng làm việc trước sự ngạc nhiên của mọi người.
" Ba, sao ba lại đỡ phát đạn đó cho con chứ."
" Ba có biết con chỉ còn ba là người thân duy nhất không."
" Ba, con đau lắm, tim con như chết nghẹn rồi ba ơi." An Hạ khóc lên khóc xuống ngồi trước thi thể vẫn chưa lạnh của ba mình.
" Ba yên tâm xuống suối vàng với mẹ, con sẽ khiến cho hai mẹ con bà ta sống không bằng chết khi đã cướp mất hạnh phúc của nhà mình." Cô ánh mắt kiên định, nhìn ông mà nói. Bây giờ chỉ có bình tĩnh mới có thể giải quyết được mọi chuyện. Lúc này chỉ có Lăng Hạo mới là chỗ dựa dẫm tốt nhất cho cô, nghĩ lại lúc nãy có lớn tiếng với anh, cô cảm thấy có lỗi vô cùng. An Hạ đi về nhà tắm rửa sạch sẽ rồi lo an táng cho ông.
Mấy ngày nay lo an táng cho ba nên cô và anh cũng không gặp mặt nhiều. Tính ra là đã bốn ngày chưa gặp, thời gian này cô chỉ toàn ở lại nhà cùng Thiên Nguyệt và Lăng Y. Hôm nay là xong hết cả rồi, nhìn ra ngoài thấy trời đã tối, cô lái xe về nhà. Tuy bốn ngày ngắn ngủi nhưng cô cảm thấy nhớ anh vô cùng, cảm giác thích một người nhưng không thể nói thật khó chịu. Vỗ vỗ trán cô lái xe về nhà. Đi vào phòng khách thì thấy anh đang làm việc trên laptop, mắt cô hơi cay cay. Bình thường ở trước mặt người khác cô rất kiên cường nhưng không biết vì sao đứng trước mặt anh lại không thể kiềm chế nổi cảm xúc.
" Lăng Hạo..." An Hạ mếu máo chạy đến thật nhanh rồi ôm anh vào lòng. Lăng Hạo đương nhiên là nhớ cô gần chết rồi, giờ đây lại thấy người mình thương an toàn đứng trước mặt mình, trong lòng anh cũng vơi đi phần nào lo lắng.