Cửa kính là kiểu một mặt, từ bên ngoài thì không thể nhìn thấy rõ được bên trong.
Mặc dù biết là vậy nhưng tình cảnh này cũng đủ dọa hết hồn rồi, Khương Khả Vọng bất giác dịch người sang bên cạnh, làm bộ lơ đãng chặn cửa sổ xe lại. Lòng cô kinh hãi không thôi, chẳng lẽ bị nhìn ra cái gì rồi sao?
Ánh mắt của Ngô San Ny bị chặn đứng lại, liền quét tới quét lui trên người cô, cô chỉ có nở nụ cười, giả vờ cười cười được một lúc là cơ thịt trên mặt đã đau chết được rồi.
Ngô San Ny đột nhiên hỏi: “Khả Vọng, đây không phải xe chương trình an bài cho cô sao?”
“…Hả? Ừ.” Giọng nói của Khương Khả Vọng rõ ràng rất run rẩy.
“Ở đây cô cũng có xe riêng à?” Ngô San Ny đi quanh xe mấy bước, chậm rãi ung dung đi đến đằng sau xe, đánh giá nhãn hiệu xe, “Là GL450 nhỉ, xe này cũng không tệ lắm, gần đây tôi cũng định mua một chiếc.”
Khương Khả Vọng cố gắng giữ mình bình tĩnh: “Mượn của bạn nên tôi cũng không biết nhiều lắm.”
“Xem ra cô có rất nhiều bạn.” Đối phương hơi nhếch môi lên, lại đi đến bên người cô, “Đúng rồi, cô không lên xe đi sao?”
“… À ừ, tôi đi đây, hẹn gặp lại.” Khương Khả Vọng lại lặp lại lời tạm biệt với cô ta lần nữa, dưới ánh nhìn của cô ta, do dự nắm chặt lấy tay cầm cửa xe.
“Két” một tiếng, trên ngón tay truyền đến cảm giác dao động yếu ớt. Khương Khả Vọng mở to hai mắt, là Bùi Úc từ bên trong mở khóa cửa ra, còn có ý đồ đẩy cửa ra ngoài. Dưới tình thế cấp bách này, cô chỉ có thể âm thầm đè chặt cửa lại.
Tim sắp vọt ra khỏi cổ họng đến nơi, cô cũng không biết nên làm thế nào cho ổn, người đại diện của Ngô San Ny cách đây không xa đã không còn kiên nhẫn hét lên: “San Ny, phải đi thôi!”
“Tới ngay ——” Ngô San Ny vừa thuận miệng đáp lời, người đại diện của cô ta đã đi tới ngay, kéo tay cô ta muốn đi: “Thật là không biết sốt ruột gì cả, không kịp chuyến bay bây giờ.”
“Xấu hổ rồi cô Khương, chúng tôi đi trước đây, hôm nào trò chuyện tiếp nhé.” Người đại diện mặt cười làm lành với Khương Khả Vọng, cô cũng thuận thế mà phất tay một cái.
“A, nhưng mà…” Ngô San Ny thất thần quay lại mấy bước, lại lập tức bị người kia kéo đi, “Được rồi, có chuyện gì ngày mốt lại nói.”
Rốt cuộc cũng nhìn thấy họ rời đi rồi, Khương Khả Vọng không chút do dự kéo cửa xe ra, sợ rằng họ lại quay lại lần nữa, giống như tia chớp chui thọt vào trong.
Cô còn đang sợ hãi không thôi vỗ vỗ ngực, tay đã bị người bên cạnh túm lấy, đặt ở trong tay mà xoa nhẹ hai cái.
Bùi Úc cầm tay cô, nói với lái xe: “Lái đi.”
Bánh xe chậm rãi rời khỏi chỗ đỗ, anh nghiêng mặt qua nói với cô: “Em không cần căng thẳng thế đâu, coi như để người ta nhìn thấy cũng không ai dám nói ra ngoài cả.”
“Còn hơn nửa tháng cùng nhau ghi hình chương trình lận, để cô ta biết không hay lắm.” Lúc cô nói những lời này, lại nhìn qua kính chiếu hậu một cái.
Xe của Ngô San Ny theo ngay phía sau, chậm rãi đi theo, cùng đi ra cổng, lái xe khỏi cửa lớn.
Còn định nhìn nữa, anh đã ôm đầu cô qua mân mê, ngón tay lơ đãng ngăn cản ánh mắt cô lại, anh nói với phía trước: “Lái nhanh một chút.”
“Được ạ, Bùi tiên sinh.”
Hai chiếc xe một trước một sau, qua mấy giao lộ mới mỗi người một nẻo đường lái đi. Khương Khả Vọng giờ mới yên tâm chút, ôm lấy một cánh tay của Bùi Úc, dán vào anh nói: “Nguy hiểm quá, thiếu chút nữa là bị phát hiện rồi.”
“Không muốn bị phát hiện thế cơ à?” Giọng điệu của anh vẫn tương đối nhẹ nhàng, nửa đùa nửa thật vuốt ve cằm cô, “Định giấu anh đến lúc nào hả?”
Khương Khả Vọng không chút phòng bị ngẩng mặt lên nhìn anh: “Anh muốn công khai à?”
Chủ đề thế này lúc trước Chu Tư Phàm cũng đã từng trò chuyện với cô rồi, lúc ấy cô cũng không có thấu triệt suy nghĩ ấy.
Mặc dù chưa từng chính diện mà thảo luận với Comilla, chỉ là thái độ của chị ta dường như vẫn là hi vọng Khương Khả Vọng có thể công khai muộn chút, coi như công khai cũng không được sinh con. Khương Khả Vọng tự mình nghĩ nghĩ, cảm thấy đau đầu rồi cũng ném qua một bên.
Chỉ là chưa từng nghĩ đến một ngày Bùi Úc nói ra với cô thì cô phải trả lời như thế nào.
Bùi Úc từ chối cho ý kiến, bàn tay nâng mặt cô lên, ngón tay vuốt ve hai cái rồi hướng xuống dưới kiếm tìm, luôn vào trong cổ áo, nắm lấy cổ cô.
Nhiệt độ trên người anh hơi lạnh chút, không để cho cô rụt lại, tay kia của anh đã móc ra sợi dây đỏ treo nhẫn của cô ra.
Bạch kim màu bạc còn lưu lại nhiệt độ nơi ngực cô, anh cầm trong tay, ngón tay thon dài thưởng thức một hồi rồi cầm tay trái của cô lên, đeo vào ngón áp út của cô.
“Ừm?” Sợi dây một đằng đeo trên cổ lại treo chiếc nhẫn nữa, Khương Khả Vọng chỉ có thể giơ nắm tay lên, không biết phải làm sao nữa.
“Dù sao ngày mai cũng không ra ngoài.” Bùi Úc lấy sợi dây trên cổ cô xuống, cô theo động tác của anh cúi đầu xuống, nghe thấy anh nói, “Không phải lo bị bắt gặp.”
“À, được thôi.” Dù sao đây cũng không phải là yêu cầu khiến người ta khó xử gì, cô cười, lại gần hôn lên môi của anh.
Cô lại nhìn nhìn tay trái của anh, cầm lên, cặp nhẫn đặt cạnh nhau. Đốt ngón tay của anh cân xứng, màu da hơi tối hơn so với cô, màu ngà trắng bóc, bình thường không có so sánh, bây giờ xem xét ra tay của cô đặt trước mặt anh quả thật rất nhỏ nhắn, trắng trẻo mũm mĩm. Cô nhìn chưa được bao lâu, tay của anh đã lật lại, mười ngón đan xen với cô.
Khương Khả Vọng lại cười, lúc này mới hơi ngượng ngùng. Tư duy của cô không hiểu sao lại nhảy cái vọt: “Hình như lâu lắm rồi chưa đi thăm mẹ em.”
Sau khi kết hôn rồi cô vẫn bận tối mặt mũi, thời gian về thăm nhà cũng không có lấy một lần.
“Nhớ nhà?” Bùi Úc hôn lên tóc cô, “Ghi hình chương trình này xong anh đưa em về nhé?”
“Ý em không phải thế.” Trong đôi mắt cô mang chút tia sáng, sáng sáng.
Cô chỉ là nghĩ hiện tại trạng thái của họ không giống trước kia nữa rồi, đến lúc ấy gặp lại mẹ, liệu sẽ là tâm tình gì đây?
Lần đầu tiên đưa Bùi Úc về nhà, là bắt nguồn từ việc cô đòi anh thưởng cho mình. Lúc đó giữa bọn họ vẫn là mối quan hệ khó đặt lên mặt bàn được, khi cô đưa ra yêu cầu cũng không nghĩ anh sẽ đồng ý.
Nhưng mà Bùi Úc lại đồng ý thật, chuẩn bị quà biếu, lấy tư thái của một vãn bối mà theo cô đến cửa, thăm hỏi mẹ cô. Hôm đó bà vô cùng vui vẻ, hỏi hắn cái này cái kia, anh đều nhất nhất trả lời hết, không có chút mất kiên nhẫn nào, lúc cô nói chuyện anh lại nghiêm túc nhìn mắt cô, lắng nghe.
Lần thứ hai chính là sau khi chia tay với Bùi Úc, lần về nhà ấy.
Hai lần ấy tâm Khương Khả Vọng đều rất trống rỗng, cảm giác giống như mình đang lừa dối mẹ vậy.
Mà bây giờ lời nói dối ấy, nói nói là thành thật rồi. Cô cầm tay của anh, trong lòng chợt có đáp án.
“Chuyện công khai đợi thêm một hồi nữa được không? Em thương lượng với Comilla xem khi nào công khai thì tốt.” Cô nói xong lại nhận được sự im lặng thật lâu, một mực chờ mãi không được phản ứng của anh.
Anh không vui vẻ sao? Lúc Khương Khả Vọng nghiêng mặt nhìn anh, phát hiện hóa ra anh cũng chỉ ráng nghiêm mặt thôi, khóe miệng cũng đã cong lên rồi.
Thật là hiếm khi nhìn thấy anh như thế này, cô buồn cười: “Sao hả, không vui à? Quên đi.”
Anh quay mặt đi, nhưng bên tai anh đã bán đứng anh rồi.
Khương Khả Vọng muốn đưa tay kéo anh lại, kéo nửa ngày cũng không động đậy được gì, vừa định từ bỏ anh đã tự mình quay đầu lại.
“Khương Khả Vọng.” Trán anh dán lấy trán cô, anh nghiêm túc gọi cô, giọng điệu hơi dọa người.
“Hả?” Cô chớp chớp lại nháy nháy mắt.
Anh buông con mắt xuống, lúc anh làm động tác luôn trở nên mười phần dịu dàng. Cô lập tức đoán ra anh muốn làm gì, liền nhắm mắt lại, dán bờ môi của anh lại với mình.
Vẫn còn đang trên xe nên cũng không thể hôn quá lâu được, không thì không có cách nào thu dẹp hậu quả, hai người không biết xấu hổ không biết thẹn mà triền miên một lúc lâu, sau đó tiếng chuông điện thoại thả ở chỗ ngồi từng tiếng vang lên. Khương Khả Vọng đẩy anh ra ngay tắp lự, đỏ mặt cầm lên nhìn xem, là điện thoại tìm tín hiệu. Những ngày ở trên núi không có điện thoại di động, cô cảm giác như mình sắp tách rời ra khỏi với xã hội bên ngoài luôn rồi.
Mỗi chuỗi tin nhắn dài chưa được đọc, nằm ở ngay đầu là của Khương Kiến Quốc. Cô hơi ngạc nhiên, lúc ấy vừa đổi số, hộp thư của cô cũng không ít khi bị ông oanh tạc, nhưng từ sau khi ông xảy ra chuyện rồi thì cô cũng không nhận được bất cứ tin nhắn nào cả.
Trong tin nhắn không có một chữ nào cả, chỉ có một tấm hình mà thôi. Khung cảnh hình như là viện dưỡng lão ở đâu đó, Khương Kiến Quốc ngồi trên ghế đá, cười với ống kính, một tay giơ lên làm hình chữ ‘V’. Không biết bệnh tình bây giờ của ông thế nào rồi, cách ăn mặc so với trước kia sa sút nhiều, tóc cũng bạc trắng không ít, nhưng nụ cười lại rất tươi tắn, giống như ánh mặt trời đã chiếu rọi đầy gương mặt ông vậy.
Ngón tay Khương Khả Vọng đặt trên nút “xóa”, ngừng thật lâu mà vẫn không động nổi.
“Nhìn gì thế?” Bùi Úc nhận ra được sự khác thường của cô, ngó sang nhìn.
Lúc thấy được cô đang nhìn cái gì, anh cũng không nói gì, chỉ ôm lấy bả vai cô, cọ cọ trên đỉnh đầu cô.
Cuối cùng cô cũng không xóa tấm ảnh đi, mau chóng thoát khỏi tin nhắn ấy, giả bộ như không có chuyện gì xảy ra mà xem cái khác.
Bùi Úc không đưa cô đến khách sạn hai đêm trước ở, xe đi với tốc độ cao, lái khoảng hai tiếng, đi vào một hòn đảo nghỉ mát.
Khu nghỉ mát đã dọn bãi sạch sẽ hết. Buổi chiều thứ bảy, khắp ngõ ngách đều yên ắng chỉ còn mấy nhân viên được giữ lại để phục vụ. Anh nắm tay cô đi vào căn lầu nhỏ của họ, hiếm khi không cần phải cố gắng mà tránh ánh mắt người ngoài.
Thả túi xuống, còn chưa duỗi người buông lỏng ra được thì điện thoại của Comilla đã vội vàng gọi đến: “Ở đâu rồi? Làm sao? Em với Bùi Úc có bị người ta phát hiện không đấy?”
Khương Khả Vọng rất bất đắc dĩ nhìn Bùi Úc một cái, tránh anh đi ra ban công, trả lời Comilla: “Yên tâm đi.”
“Làm sao mà chị yên tâm nổi? Nghe nói hai ngày trước anh ta đã đến đó tìm em rồi, lại còn đưa em ra ngoài? Không phải chỉ là một tuần không gặp nhau thôi à, có cần phải thế không chứ? Thật làm liều mà!” Comilla liên tiếp nện cô đến choáng váng đầu óc.
“Cũng không phải không có việc gì à, tuần sau em không để anh ấy làm thế nữa.” Thực ra tự bản thân Khương Khả Vọng nghĩ mà vẫn sợ sợ, bọn họ vụиɠ ŧяộʍ gặp nhau như thế vẫn hơi mạo hiểm. Mặc dù người của chương trình có thể đút lót cho, nhưng mà để cho đám chó săn kia để mắt tới, chưa chắc đã không bị túm lấy viết mấy tin lớn.
Đã nói đến vậy rồi nhưng Comilla vẫn không thôi líu lo: “Sao bây giờ Bùi Úc như biến thành người khác thế? Trước kia anh ta rất thấu hiểu cho công việc của chúng ta cơ mà. Lần trước em đi Bắc Âu còn không liên lạc cả một tháng đấy, cũng nào đến nỗi không chờ nổi chứ. Lúc ấy chị để anh ta đừng đi tìm em, cũng đừng gọi điện thoại làm ảnh hưởng đến em, anh ta đều làm được…”
“Cái gì cơ?” Trong lòng Khương Khả Vọng bỗng nhiên rơi “lộp bộp”, “Chị nói gì cơ, hóa ra là chị á?”