Mà con mèo cào người kia cũng chưa hẳn đã ngủ an ổn, có thể một đêm không mơ tới tận hừng đông.
Trong đêm tối, Khương Khả Vọng bỗng bừng tỉnh. Cô vẫn còn hơi hoảng hốt, thả lỏng một lúc cô mới đưa tay cầm điện thoại, mới hai giờ.
Bên cạnh không có ai, trống không. Cô ngồi dậy, nhìn quanh bốn phía, vuốt vuốt đầu tóc lại.
Xuống giường đi dép lê rồi cô cầm quần áo mặc vào. Khương Khả Vọng ra khỏi phòng ngủ, hành lang một màu đen kịt, ở cuối thư phòng cũng không có chút ánh sáng nào cả.
Cô vẫn bật đèn lên, giẫm lên thảm lông mềm mại, đi đến thư phòng đẩy cửa vào. Sau khi thấy ở trong không có ai cô mới khép cửa quay đầu lại. Nghĩ rằng có thể anh đói bụng nên xuống dưới lầu ăn khuya, cô cũng đi xuống dưới cầu thang nhìn nhìn xem.
Không có.
Sân thượng trên tầng ba cũng không có ai cả.
Khương Khả Vọng đi tìm một vòng, quay lại phòng ngủ rồi ngồi trên giường, bỗng nhìn thấy rèm che của cửa sổ sát mặt đất bị gió đêm thổi nhẹ đung đưa.
Cô đi đến đẩy cửa ban công ra, ban công ở chỗ này cũng có một chiếc rổ ghế ngồi thư giãn.
Bùi Úc đang ngồi ở trong đó, anh mặc đồ ngủ, cầm điện thoại di động trong tay ngẩng đầu lên nhìn cô.
“Điện thoại ở bên Bắc Kinh vừa gọi đến,” Anh duỗi một tay ra, cô lại gần rồi bị anh kéo lại, “Đánh thức em rồi.”
“Vừa rồi đi tìm anh à?” Anh đặt điện thoại di động lên bên kệ, từ một tay biến thành hai tay, sưởi ấm cho cô, “Tay lạnh quá.”
Khương Khả Vọng không nói câu nào, anh đứng dậy bế cô lên rồi quay lại phòng.
“Anh định về Bắc Kinh à?” Sau khi được đặt xuống giường, cô hỏi.
Dù sao thì tổng bộ công ty ở đó, anh lại là chủ tịch, đi công tác đường dài lâu như thế cũng không phải là cách.
“Ừm, qua đó nhìn xem sao.” Bùi Úc ngồi bên người cô, cởi cúc áo ngủ ra. Lúc anh ngủ thì không thích mặc quần áo.
Cô nằm xuống ngửa mặt lên, hai tay đặt dưới đầu, vừa điều chỉnh tư thế tử tế lại thì anh xoay người, nhìn cô: “Em hi vọng anh đi không?”
Sao lại hỏi vấn đề này chứ, Khương Khả Vọng nháy mắt: “Chuyện của công ty quan trọng hơn, anh không cần cứ phải ở đây giúp em đâu.”
“Có mong anh đi không?” Anh vẫn hỏi, lông mi rũ xuống, bóng mi hạ xuống sống mũi anh.
Khương Khả Vọng im lặng một lúc rồi lắc đầu.
Đèn tắt, Bùi Úc nằm xuống, ôm cô vào trong ngực. Chiếc áo cô tiện tay mặc là áo thun của anh, rộng thùng thình, cổ áo trong lơ đãng làm lộ hết cảnh xuân tươi đẹp. Tay anh duỗi ra thuồn vào trong nắm lấy cô, kiếm tìm nhịp tim của cô.
“Em sẽ nhớ anh chứ?”
“Sẽ.” Khương Khả Vọng kiên nhẫn trả lời vấn đề của anh, nghiêng đầu sang đối diện với mặt anh, nhìn nhau rồi vô thức hôn nhau. Mắt nhắm nghiền lại, răng môi dây dưa lẫn nhau, nhẹ nhàng cắn xuống.
“Em cũng có thể hỏi anh.” Bùi Úc sờ mặt cô, vấn đề như thế này, từ lâu rồi cô chưa hỏi.
“Anh sẽ nhớ em à?”, “Anh không nhớ em sao?”, “Thế nhưng mà em thì nhớ anh.”, “Em muốn được nhìn thấy anh sớm một chút.” Lúc nhắm mắt lại nhớ rõ, mở to mắt ra lại cảm thấy cô mãi cũng sẽ không bao giờ lặp lại lần nữa.
Khương Khả Vọng há miệng ra, vừa định nói một chữ “anh”, anh đã nửa đùa nửa thật nói: “Có phải em cảm thấy hơi hối hận khi kết hôn với anh không?”
Giọng điệu là giọng điệu đùa giỡn, thế nhưng nội dung lại khiến cho người ta không thể không xem trọng. Khương Khả Vọng quan sát ánh mắt anh, trên mặt anh vốn luôn mang vẻ rất nhẹ nhàng, không hề giống như đang nghiêm túc hỏi cô.
“Em không hối hận.” Cô nói.
Cô nói, bỗng nhiên ánh mắt của anh lành lạnh, không phải là nghiêm nghị bình thường.
“Không hối hận thì tốt.” Lúc lâu sau, anh nói.
Anh ôm cô, siết chặt vòng tay: “Vậy thì hãy ở bên cạnh anh.”
Sáng sớm ngày hôm sau, đưa cô đến đoàn làm phim xong là anh phải ngồi xe đến máy bay cho kịp. Trở về hai ngày là anh lại phải đi rồi.
Lúc Khương Khả Vọng xuống xe, anh hạ cửa sổ xe xuống.
“Có việc thì gọi điện thoại nhé.” Bùi Úc nói đến đây rồi dừng một chút, “Không có việc gì cũng có thể gọi cho anh.”
Khương Khả Vọng gật gật đầu, anh duỗi tay ra khỏi cửa sổ, cô nhìn quanh hai bên một chút rồi đặt tay mình lên.
“Mỗi ngày đều phải ngủ sớm một chút, đừng xem kịch bản muộn quá.” Anh cầm tay cô, không quên dặn dò.
“Em biết rồi.”
Bùi Úc còn muốn nói chuyện khác nhưng thôi quên đi, hỏi cô: “Em không có lời nào muốn nói với anh à?”
Cô suy tư một lúc, anh rộng lượng khoát khoát tay: “Không làm khó em nữa, đi đi.”
Khương Khả Vọng đi vào phòng trang điểm của trường quay phim, thấy Chu Tư Phàm đã ngồi ở bên trong, nâng bát mì vằn thắn đang ăn lên: “Khả Vọng tới rồi à, chào cháu.”
“Chào đạo diễn Chu ạ.” Cô đi đến trước gương ngồi xuống, thợ trang điểm lại gần điều chỉnh độ cao ghế ngồi.
Chu Tư Phàm dường như muốn nói gì đó với cô, bưng bát mì ngồi lại gần: “Khả Vọng.”
“Hai ngày nữa ở Bắc Kinh có một buổi phỏng vấn, không bằng cháu đi với tôi nhé?” Ông ấy nói.
Việc này đến cũng thật bất ngờ, đến mức Khương Khả Vọng sững sờ lúc lâu: “… Được ạ.”
Hóa ra tưởng là còn phải xa nhau thật lâu, kết quả nhanh như vậy cô lại cũng đi Bắc Kinh rồi.
Khương Khả Vọng nghe thấy tiếng thông báo máy bay hạ cánh, ở trong khoang máy bay tỉnh lại, tâm tình có chút vi diệu. Máy bay hạ cánh ở lối đi VIP, Bùi Úc sắp xếp xe riêng tới đón, chuyện đi Bắc Kinh cô cũng không có ý nói, là Chu Tư Phàm nói với Bùi Úc. Ở Hồng Kông luôn được Chu Tư Phàm chiếu cố rồi, lúc này cuối cùng cũng có thể lấy lại hết tình nghĩa chủ nhà rồi.
“Biết cậu bận, không cần phải đến khách khí vậy đâu.” Trên ghế, Chu Tư Phàm khéo léo từ chối, mở bình rượu trợ hứng góp vui, cười nói: “Buổi chiều cậu còn có việc phải xử lí, sau này có rảnh lại uống một bữa thỏa thích.”
Bùi Úc gật đầu, không mất đi sự thu xếp đầy chu đáo, nói chuyện phiếm với ông ta.
Khương Khả Vọng ngồi cạnh Bùi Úc, anh lời trong lời ngoài, không có cảm xúc đặc biệt gì. Sau khi gặp mặt biểu hiện của anh đều nhàn nhạt, nhìn không ra rốt cuộc có vì việc cô đến đây ngoài ý muốn mà thấy vui vẻ hay không vui vẻ không nữa. Chu Tư Phàm lại một mực khen ngợi cô, đối với cái này anh rất khiêm tốn: “Cảm ơn ngài đã chiếu cố cho.”
“Nhớ lúc Khả Vọng mới xuất đạo*, cậu đã đến tìm tôi rồi.” Chu Tư Phàm không uống rượu, cũng giống như nhớ về quá khứ nói, “Khi đó tôi còn có một vai để cho con bé này diễn, cậu lại không muốn. Bây giờ nghĩ một chút, đúng là chìm xuống đáy hai năm tương đối phù hợp, cậu đúng là dụng tâm lương khổ mà.”
*Xuất đạo: ra mắt.
Bùi Úc đúng là dụng tâm lương khổ, lên kế hoạch cho đường đi của cô ở giới giải trí rất ổn, ngay từ đầu cũng không “nện” đống tài nguyên xuống, không cầu nổi ngay mà đi từng bước một nhưng lại cầu được trung quy trung củ*.
*Trung quy trung củ: đúng quy củ, thỏa đáng.
Lúc trước luôn cảm thấy có chút nhàm chán, bây giờ nhìn lại thì thấy đường cô đi rất ít xiên vẹo, xuất đạo hơn hai năm mà chưa từng có một tin đồn xấu nào cả. Bây giờ diễn phim của Chu Tư Phàm cũng coi như là thời cơ chín muồi rồi, sẽ không bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ.
Bùi Úc nhìn Khương Khả Vọng: “Là do cô ấy tương đối không chịu thua kém.” Cô cúi đầu ăn , cảm giác sau gáy bị anh vuốt vuốt hai lần.
Chỉ hai người đàn ông ngồi nói chuyện phiếm với nhau, Chu Tư Phàm đã coi như là người một nhà rồi. Bữa cơm này Khương Khả Vọng rất thoải mái, không cần phải tận lực xã giao, cô vùi đầu nghịch điện thoại, rồi lúc ra ngoài đi vệ sinh cũng rất tùy ý.
Cũng là có chút quá tùy ý rồi, trên đường từ nhà vệ sinh về phòng không chú ý đυ.ng phải xe thức ăn trên hành lang, một chồng đĩa rơi xuống đập xuống sàn nhà, rơi như mưa vỡ nát hết.
Tiếng rơi ào vang dội, cô đứng nguyên tại chỗ, hơi mơ màng. Nhân viên đẩy xe thức ăn lại rất bình tĩnh, nhanh chóng lấy chổi ở bên ra, vừa quét dọn vừa nhẹ giọng an ủi cô: “Không sao, không sao, cô có bị thương tay gì không ạ?”
Khương Khả Vọng trong nháy mắt nhìn thẳng cậu ta, hơi choáng váng: “Khương Tinh Hải?”
“Chị.” Khương Tỉnh Hải cũng mới nhận ra cô, không chớp mắt nhìn cô chăm chăm, lộ ra một nụ cười khác lạ.
Mấy cái đĩa rơi xuống gây nên động tĩnh không nhỏ, mấy nhân viên phục vụ ở bốn phương tám hướng đều quây lại giúp đỡ, cậu ta lập tức khôi phục sự ôn hòa máy móc với cô: “Tiểu thư, ở đây không có vấn đề gì đâu, không cần bồi thường, cô cứ về dùng cơm tiếp đi ạ.”
“Bên ngoài sao thế?” Trong phòng cũng nghe được chút âm thanh bên ngoài, Chu Tư Phàm hỏi một tiếng.
Khương Khả Vọng ngồi xuống: “Cháu làm vỡ mấy cái đĩa.” Cô còn chìm trong sự kinh ngạc vừa rồi khi gặp Khương Tinh Hải, vẻ mặt không được dễ chịu lắm, làm cho người ta tưởng rằng cô vì đánh rơi đĩa mà hoảng hốt.
“Ồ…” Chu Tư Phàm nghe rồi cười rộ lên, khóe môi Bùi Úc cũng hơi cong lên một chút.
“Không sao, lát nữa lúc tính tiền để cho trợ lí Vương tính toán một chút là được.”
Ăn cơm xong, Chu Tư Phàm một mình đón xe quay về khách sạn, để Khương Khả Vọng lại cho Bùi Úc.
Có lẽ đạo diễn Chu đến Bắc Kinh phỏng vấn, đem cô theo là thuận nước giong thuyền, lại tiện thể để cho cô nghỉ ngơi thoải mái. Khoảng thời gian này cô tương đối làm liều, ông cũng lo cô thức đêm quá sẽ bị bệnh mất.
“Buổi chiều anh họp, em về nhà trước đi, chờ anh về.” Bùi Úc đi lên xe trước, phát hiện lái xe không ở trong đó, anh cầm chìa khóa mở cửa xe ra.
Khương Khả Vọng ngồi lên, anh mở cửa chỗ lái xe, vươn tay vào bên trong, bật động cơ lên, mở máy lạnh lên sau đó gọi điện thoại cho lái xe.
“Bùi tiên sinh, xin lỗi ạ, không biết tôi ăn cái gì mà đau bụng, anh chờ tôi một lát ạ.” Giọng nói của bên kia không ổn lắm, một lát cũng không tốt được.
Bùi Úc cau mày lại, anh cũng không phải kiểu ông chủ chèn ép nhân viên: “Phải đi bệnh viện à? Không cần miễn cưỡng đâu.”
Anh an trí xong tài xế bên kia, tìm số của trợ lí Vương, lúc chuẩn bị gọi thì Khương Khả Vọng nhìn chỗ tay lái cắm chìa khóa xe, nói: “Em mang bằng lái này.”
“Gì cơ?” Bùi Úc quay đầu.
“Em cũng có thể lái xe mà.” Cô từ bên trong thò đầu ra ngoài cửa sổ, nghĩ nghĩ có phải vì trận tai nạn giao thông kia không mà đời này anh cũng sẽ không cho cô một cơ hội để tiếp tục được lái xe. Nói xong, cô còn thêm vào một câu: “Không phải anh còn muốn đi họp à?”
Bùi Úc sờ sờ tóc cô: “Em nghỉ chút đi, anh để trợ lí Vương đi nhờ xe đến là được.”
Lúc trước cũng đã từng có tình huống thế này rồi, lái xe lúc để không thể lái xe được. Cô muốn lái, cuối cùng cũng bị anh từ chối: “Không được.”
“Anh không cho em lái, vậy anh lái đi.” Có một lần Khương Khả Vọng còn chút kiên nhẫn.
Bùi Úc nói: “Tôi không lái được.”
“À.” Khi đó Khương Khả Vọng nghĩ rằng người như anh không biết lái xe đúng là tổn thất bao thú vui mà. Anh mua mấy chiếc xe đắt đỏ kia, lại không thể tự mình lái được, không cảm thấy chút tiếc nuối nào sao?
Điện thoại nối đến trợ lí Vương, giọng nói bên kia vang lên: “Bùi tiên sinh?”
Nhất thời Bùi Úc không trả lời được, bởi vì anh chợt nghe được tiếng bánh xe ép qua làn xe.
Anh xoay người, không biết từ lúc nào Khương Khả Vọng đã chui từ phía sau lên đằng trước, cầm tay lái.
“Khả Vọng!” Bùi Úc nắm lấy khung cửa sổ, ánh mắt nghiêm trọng của anh làm cô ngừng xe lại.
“Đi lên nào Bùi Úc” Cô lại không bị anh uy hϊếp chút nào cả, mặt không biến sắc nhìn thẳng vào mắt anh, “Nhanh lên.”