Đường Hướng Noãn lúc này hoàn toàn yếu thế hơn, sức lực của cô không thể sánh bằng một người đàn ông to lớn khỏe mạnh như Phương Thần, cho nên chỉ có thể chịu đựng bị khống chế.
Ai tới... Cứu cô...
Tại sao chuông của chỉ kêu một lần mà không kêu lên nữa, người đâu? Tại sao không có ai...
Đây là lần đầu tiên Đường Hướng Noãn cảm thấy hoảng loạn, chỉ trách cô không biết nhìn người, lại đi chọn trúng một tên cặn bã như vậy!
Nếu như hôm nay thật sự bị Phương Thần chiếm đoạt, cô sẽ gϊếŧ chết anh ta! Cho dù phải trả giá điều gì đi nữa!
Bàn tay Phương Thần bắt đầu sờ loạn trên người cô, chiếc váy bị vén cao lên, lộ ra chiếc qυầи ɭóŧ tơ tằm màu trắng...
Đường Hướng Noãn cố sức dãy dụa, thế nhưng sức lực đã bị tiêu tốn gần hết, cô tuyệt vọng nhắm chặt mắt lại.
Két...
Cánh cửa đột nhiên bị mở ra, Phương Thần ở trên ghế sô pha bị tiếng động này làm giật mình, lập tức nhìn ra phía cửa.
“Các người đang làm gì vậy? Lén xông vào nhà dân?” Phương Thần cảnh giác nhìn mấy người đang tiến vào, mà người đi đầu, trông có chút quen mắt.
“Chú cứ về trước đi.” Nam Diệc Sâm nói với người bảo vệ vừa mở cửa cho anh, người bảo vệ cũng rất hiểu chuyện, chuyện nhà người ta nên để người ta tự giải quyết với nhau.
Nam Diệc Sâm đóng cửa lại, sau đó mới bước từng bước đến chỗ Phương Thần.
“Anh là ai, ra ngoài!”
Trong lúc nói, Nam Diệc Sâm đã đi đến bên ghế sô pha, ánh mắt anh quét qua Đường Hướng Noãn đang bị ghìm chặt trên ghế, Đường Hướng Noãn lúc này cực kỳ chật vật, tóc xõa ngổn ngang, bị ghìm chặt trên ghế trong tư thế vô cùng nhục nhã.
“Tôi là chồng của người phụ nữ đang nằm dưới người anh.” Nam Diệc Sâm hời hợt đáp.
“...” Phương Thần đầy vẻ không tin, An Nhiên có chồng khi nào? Cô từ trước đến nay luôn coi anh ta là đối tượng kết hôn mà!
Phương Thần liếc nhìn Nam Diệc Sâm đầy về cảnh cáo: “Tôi khuyên anh không nên lo chuyện bao đồng, mau biến đi!”
Khoảnh khắc Đường Hướng Noãn nhìn thấy Nam Diệc Sâm, cô như nhìn thấy tia nắng lúc rạng đông.
Nam Diệc Sâm bắt gặp ánh mắt này của cô, đáy lòng mềm nhũn. Anh tiến lên bắt lấy bàn tay đang bịt chặt miệng Đường Hướng Noãn, dùng sức bẻ quặp, Phương Thần hít một ngụm khí lạnh, cánh tay còn lại đánh về phía Nam Diệc Sâm.
Nam Diệc Sâm sớm đã nổi tiếng ở thủ đô, từ nhỏ đã đánh nhau rất lợi hại, Phương Thần sao có thể là đối thủ của anh, chỉ đành chịu cảnh bị đánh.
“Báo cảnh sát?” Nam Diệc Sâm quay đầu, nhíu mày nhìn Đường Hướng Noãn.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, Đường Hướng Noãn đã khôi phục trạng thái bình thường. Phương Thần bị Nam Diệc Sâm đánh cho bầm dập, anh ta mới nhớ ra, người này là Nam Diệc Sâm, cậu Tư Nam.
Phương Thần nhìn Đường Hướng Noãn, châm chọc nói: “Bảo sao cô không chịu làm lành với tôi, thì ra đã thông đồng cùng với Nam Diệc Sâm, cô đúng là càng ngày càng có bản lĩnh, thảo nào những lùm xùm gần đây của cô đều được dìm xuống.”
Nam Diệc Sâm phóng túng ngang ngược, thế mà những cô gái có quan hệ với anh chỉ giới hạn là quan hệ bạn giường. Muốn dựa vào anh để có được địa vị, cũng được. Nhưng nếu có lòng tham không đáy thì không có cửa đâu.
Đường Hướng Noãn đi tới chỗ Phương Thần, đá một phát vào người anh ta nói: “Đừng để tôi nhìn thấy anh nữa!”
Cú đá này không hề nhẹ, nhưng Nam Diệc Sâm đang ở đây, trong lòng Phương Thần vẫn sợ hãi Nam Diệc Sâm. Phương Thần cắn răng, tuy không cam lòng nhưng chỉ có thể nuốt cục tức xuống bụng. Anh ta sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ như vậy đâu.
Nam Diệc Sâm nhìn theo Phương Thần đang rời đi, nhíu mày hỏi: “Cứ để hắn ta rời đi như vậy?”