Đường Hướng Noãn nhìn thẳng vào anh bằng đôi mắt trong veo thuần khiết.
Chính cặp mắt xinh đẹp đó đã hấp dẫn anh ngay từ ánh nhìn đầu tiên.
Ánh mắt của Đường Hướng Noãn rất sâu xa, không biết hiện tại cô đang nghĩ gì.
Cô nghĩ, hóa ra anh đã hiểu rõ mình như lòng bàn tay, ngay cả mục đích cô trở lại thủ đô cũng biết.
Nam Diệc Sâm đi đến trước mặt cô, khoảng cách giữa hai bên chỉ còn lại một khe hở rộng bằng nắm tay.
Đường Hướng Noãn ngước mắt lên vừa khéo có thể nhìn thấy cằm anh, cô không tự chủ được muốn lùi về sau, nhưng anh lại tiếp tục bước tới áp sát.
Anh đang uy hϊếp cô, một khi cô không đáp ứng cuộc giao dịch này… cô sẽ mất toàn bộ cơ hội trở mình trong vòng giải trí.
Người thông minh sẽ chọn ngoan ngoãn đi theo anh, nhưng cô là Đường Hướng Noãn.
Một Đường Hướng Noãn không thích bị người khác thao túng.
“Được, tôi đồng ý.” Nhưng lần này cô không thể không thỏa hiệp.
Nam Diệc Sâm đã sớm biết cô sẽ đồng ý, chuyện anh muốn làm, thứ anh muốn, cho tới giờ chưa từng có chuyện không đạt được, bao gồm cả cô gái này.
Nam Diệc Sâm vươn tay ôm eo Đường Hướng Noãn, khẽ kéo cô lại, cảm giác thích đến không muốn buông tay.
Eo cô vừa nhỏ lại vừa mềm, anh thậm chí còn không dám dùng sức quá lớn.
“Anh, anh làm gì thế?” Đường Hướng Noãn cực kỳ hoảng sợ, lập tức muốn đẩy anh ra.
Hai tay cô chống lên khuôn ngực vững chắc kia, nhưng Nam Diệc Sâm không những không buông tay mà còn ôm lấy chặt hơn.
“Cô sờ tôi.” Nam Diệc Sâm cười xấu xa. Đường Hướng Noãn nhìn tay mình, một giây sau đó giống như bị điện giật vội vàng thu tay lại.
“Anh buông tôi ra.” Đường Hướng Noãn rất bài xích chuyện tiếp xúc thân mật với một người đàn ông xa lạ, nhưng anh quá khỏe, cô căn bản không tránh thoát được.
“Tôi ôm vợ mình chẳng phải là chuyện hiển nhiên sao, cần chi phải buông tay?” Nam Diệc Sâm cười xấu xa, vươn tay ra tính sờ mặt cô.
Đường Hướng Noãn quay đầu đi, từ chối sự đυ.ng chạm của anh.
“Anh nói quan hệ giữa hai chúng ta chỉ là giao dịch, tôi cũng không đồng ý để anh tùy ý đυ.ng chạm người tôi!”
Nam Diệc Sâm nhìn dáng vẻ nghiêm trang của cô, không khỏi nhớ đến dáng vẻ sau khi cô gái này say rượu.
“So ra tôi càng thích dáng vẻ của cô lúc say hơn.”
“…” Khóe miệng Đường Hướng Noãn co rút dữ dội.
Nam Diệc Sâm cong môi nở nụ cười tinh quái, tiếp tục nói: “Dù sao chuyện nên làm chúng ta cũng làm rồi, cô xấu hổ gì chứ?”
“!!!” Đường Hướng Noãn muốn chửi ầm lên! Cô rốt cuộc rước vạ lấy tên phong lưu háo sắc này từ đâu vậy?
Nam Diệc Sâm nâng cằm Đường Hướng Noãn lên, để mặt cô đối diện với mình. Cô cau mày, trong mắt đầy vẻ quật cường.
“Ngày mai dọn khỏi đây đi, chuyển đến nhà tôi ở.”
“Tại sao?” Đường Hướng Noãn lộ ra vẻ mặt khϊếp sợ, cô không đồng ý ở chung đâu!
Nam Diệc Sâm nhịn không được trợn mắt: “Chẳng lẽ cô muốn ra ở riêng sớm vậy?”
Đường Hướng Noãn nhíu mày thật chặt, tựa hồ còn đang suy nghĩ.
“Yên tâm đi, với vóc người của cô, tôi ăn xong một lần sẽ không muốn ăn tiếp lần thứ hai đâu.” Nam Diệc Sâm dùng ánh mắt ghét bỏ liếc nhìn cô một vòng từ trên xuống dưới.
“…” Đường Hướng Noãn nổi giận, nghiến răng nghiến lợi, bộ dáng hận đến độ muốn băm vằm người đàn ông trước mặt này ra!
Mất đêm (đầu tiên) vào tay một người đàn ông xa lạ không phải chuyện thảm nhất, điều khiến người ta giận sôi gan hơn là sau khi “cơm nước no nê” xong anh ta còn bình luận rằng mình “ăn không ngon”!
Đường Hướng Noãn vừa mài răng, vừa trợn mắt nhìn anh: “Được, là anh nói đấy nhé, nếu bàn tay da^ʍ dê của anh dám đυ.ng vào tôi, tôi sẽ chặt đứt nó!”