Lý Hạ Mộng không ngừng tô vẽ trên mặt cô, không biết đã thành cái dạng gì rồi.
"Nếu cậu không dừng là mình không đi với cậu nữa đâu đấy." Đường Hướng Noãn uy hϊếp.
"Được rồi, được rồi, xong ngay đây." Cuối cùng Lý Hạ Mộng cũng dừng lại, hài lòng nhìn "tác phẩm" của mình.
Đường Hướng Noãn trừng cô ấy một cái, rồi đi tới trước gương.
Sau đó, cô giật mình đứng đó.
"Mình xuống dưới chờ nhé, cậu mau xuống nhanh nha!" Lý Hạ Mộng biết rõ cô sẽ có phản ứng gì, nên cô ấy thức thời nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của cô, bởi cô ấy biết hiện giờ Đường Hướng Noãn cực kỳ không muốn nhìn thấy cô ấy...
Đường Hướng Noãn hít vào một hơi thật sâu, nhìn khuôn mặt trong gương mà đến cả chính mình cũng không nhận, cảm thấy có phải là nên cảm ơn Lý Hạ Mộng một chút?
Lý Hạ Mộng trở nên rất thức thời, dọc đường đi đều không nói năng gì, bởi vì nói gì đó ngộ nhỡ sẽ làm thổi bùng tính tình nóng như lửa của Đường Hướng Noãn thì gay.
Địa điểm xem mắt của Lý Hạ Mộng đặt ở một nhà hàng nổi tiếng thủ đô, vị trí cũng rất tốt, bàn số 88.
Đường Hướng Noãn không nhịn được thầm oán, đến cả số bàn đều là 88, còn xem mắt gì nữa?
Bọn họ tới muộn năm phút, đối phương đã ngồi chờ sẵn.
Lý Hạ Mộng đột nhiên bắt lấy tay Đường Hướng Noãn, hạ nhỏ giọng kích động kêu: "Hướng Noãn, cậu nói xem anh ấy có phải "chú gà siêu quậy bốn mắt" không? Mình không thích đàn ông đeo kính đâu, hôn cái là bị đυ.ng mặt ngay!"
Đường Hướng Noãn nhìn lướt qua từ xa, nhìn bóng lưng thì trông có vẻ không tệ lắm, chỉ là không biết có phải sát thủ bóng lưng hay không mà thôi.
"Yên tâm đi, bình thường lên giường ngủ thì đều bỏ kính hết." Đường Hướng Noãn nghiêm trang trấn an.
Lý Hạ Mộng gật đầu, cô nói nghe có vẻ cũng rất có lý.
Cuối cùng Lý Hạ Mộng lấy hết dũng khí đi qua bên đó. Mặc dù trước đó cô đã có vô số kinh nghiệm đi xem mắt, nhưng nghĩ tới điều kiện của người đàn ông này, cô lập tức không kiềm được kích động.
"Xin lỗi, để anh chờ lâu rồi." Lý Hạ Mộng nở một nụ cười vô cùng thục nữa, chào hỏi đối tượng xem mắt mà cô chờ mong đã lâu.
Người đàn ông này vốn cúi đầu, nghe thấy giọng nói của cô ấy thì anh ta chậm rãi ngẩng đầu lên, mỉm cười với Lý Hạ Mộng: "Mộng Mộng, em đã đến rồi."
"Móa?" Lý Hạ Mộng dường như giật nảy mình, toàn thân đều run rẩy dữ dội.
"Tề Diệp Thành, sao lại là anh!?"
Đường Hướng Noãn nhíu mày, khoanh tay trước ngực đứng bên với tư thế như đang chờ xem trò hay. Ha ha, nhìn tình huống này thì hẳn là đi xem mắt đúng phải người quen?
Đường Hướng Noãn liếc nhìn người đàn ông kia, anh ta trông đúng là tuấn tú bất phàm, khá phong độ, trên sống mũi không có đeo cặp kính mắt mà Lý Hạ Mộng ghét bỏ, hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của cô ấy mà!
"Hướng Noãn, chúng ta đi thôi, chắc chắn là đến nhầm chỗ rồi." Lý Hạ Mộng hệt như nhìn thấy ma, lập tức muốn chạy trốn.
"Em không đi nhầm chỗ đâu, đối tượng xem mắt của em là anh."
"..." Khóe miệng Lý Hạ Mộng giật giật: "Tôi học ít, anh đừng lừa tôi. Đối tượng xem mắt của tôi rõ ràng là người có văn hóa có tố chất, sao có thể là loại mặt người dạ thú như anh."
Đường Hướng Noãn nhìn Lý Hạ Mộng với ánh mắt có chút bội phục, cô ấy đúng là dũng cảm thật, dám nói cả việc mình học ít ra.
Nhưng người đàn ông trước mặt này... Cô thực sự chưa từng nghe Lý Hạ Mộng nhắc tới bao giờ.
Sao cô ấy vừa thấy anh ta là như gặp được kẻ thù gϊếŧ cha vậy.
"Nếu anh không giả làm người có văn hóa thì em có đến không?" Tề Diệp Thành nhếch mép tạo ra một nụ cười kiểu thực hiện được quỷ kế.