Đường Hướng Noãn vừa lái xe của Lý Hạ Mộng vừa bấm số điện thoại của Phương Thần.
"Alo, An Nhiên." Bên kia điện thoại truyền tới giọng nói lạnh nhạt của Phương Thần.
"Tôi muốn gặp anh, chờ anh ở chỗ cũ." Đường Hướng Noãn không nói nhảm nhiều mà dứt khoát nói rõ dụng ý của bản thân sau đó cúp điện thoại.
Chỗ cũ là một quán cà phê theo chế độ hội viên. Bởi vì Đường Hướng Noãn có thân phận đặc biệt, trước đây mỗi khi hẹn hò với Phương Thần cô vẫn luôn chọn nơi này. Bởi nếu không phải hội viên sẽ không được phép vào đây.
Đường Hướng Noãn cũng không lo lắng Phương Thần sẽ không đến, ngược lại cô đã dự liệu được chắc chắn Phương Thần sẽ đến.
Quả nhiên không tới mười phút cô đã thấy bóng dáng Phương Thần.
Phương Thần ngồi xuống trước mặt cô, khi nhìn thấy Đường Hướng Noãn trước mặt, anh ta sững sờ một chút.
Hôm nay cô không trang điểm, nhưng dung nhan của cô vẫn đẹp tới rung động lòng người, còn mang theo chút thanh thuần sạch sẽ, hệt như dóa bách hợp vậy.
Phương Thần nhìn có chút sững sờ. Anh ta vốn cho rằng cô phải trang điểm xong mới xinh đẹp như vậy, không nghĩ tới mặt mộc của cô vốn đã đẹp như thế…
Sau khi Đường Hướng Noãn thấy Phương Thần, cô nở nụ cười khẽ. Mà nụ cười của cô lại khiến Phương Thần mê mẩn.
"An Nhiên..." Phương Thần không nhịn được hô lên. Người phụ nữ trước mặt này là An Nhiên thật sao?
Trước đây cô vẫn luôn lạnh như băng, đúng chuẩn dáng vẻ người đẹp lạnh lùng, nhưng hiện tại cô lại mang đến cho anh ta một cảm giác hoàn toàn khác.
"Phương Thần, đã lâu không gặp." Giọng điệu của Đường Hướng Noãn có vẻ rất thoải mái.
Đường Hướng Noãn biểu hiện tự nhiên phóng khoáng như vậy trái lại khiến Phương Thần trở nên mất tự nhiên.
"An Nhiên, xin lỗi..." Đột nhiên Phương Thần nói xin lỗi cô.
"Xin lỗi cái gì? Xin lỗi vì anh đã lên giường với người khác sao?" Khóe miệng Đường Hướng Noãn mơ hồ mang theo ý châm chọc.
Phương Thần nói: "An Nhiên, dựa vào thân phận của em, người nhà họ Phương vốn sẽ không đồng ý cho chúng ta ở cùng nhau."
Nhà họ Phương có thể tính là gia đình giàu có, điều thứ nhất trong tiêu chuẩn làm dâu nhà họ Phương là không cho phép người trong giới giải trí vào cửa. Bởi bọn họ cho rằng đám ngôi sao trong giới giải trí muốn nổi tiếng phải dựa vào quy tắc ngầm.
"Vậy lẽ nào trong một năm anh ở chung với tôi anh lại không biết thân phận của tôi sao?" Đường Hướng Noãn châm chọc nói.
Phương Thần im lặng. Đúng là anh ta đã biết cô là người trong giới giải trí từ lâu, thế nhưng cô quá đẹp, anh ta không nỡ chia tay với cô...
"An Nhiên, chỉ cần em nguyện ý, sau này em vẫn sẽ là người phụ nữ của anh, ngoại trừ danh phân, cái gì anh cũng có thể cho em." Phương Thần nói rất nghiêm túc.
Nói thật, hôm nay anh ta thấy được mặt mộc của Đường Hướng Noãn, lại một lần nữa bị khuôn mặt xinh đẹp tự nhiên của cô hấp dẫn.
Anh ta từng thấy mặt mộc của Vân Đóa, thật sự kém xa so với lúc trang điểm!
Đường Hướng Noãn trực tiếp tạt một ly nước chanh tới. Cô cảm thấy hơi mất mát, vì sao ly trước trong tay cô không phải là ly nước sôi chứ!
"Phương Thần, là anh có bệnh hay là tôi có bệnh? Anh muốn tôi làʍ t̠ìиɦ nhân của anh? Anh mắc chứng vọng tưởng đúng không?" Đường Hướng Noãn cười lạnh nhìn Phương Thần đang chật vật trước mặt. Nếu không phải thân phận hạn chế, cô đã sớm đè anh ta xuống hung tợn đánh một trận.
Phương Thần lau khô nước trên mặt, vẻ mặt cũng không giống như lúc vừa rồi mà trở nên có chút vênh váo tự đắc.
"An Nhiên, cô giả vờ cái gì? Vân Đóa đã nói với tôi rồi, cô có sinh hoạt cá nhân hỗn loạn, tôi không chê bỏ cô thì thôi, vậy mà cô còn muốn giả vờ thuần khiết trước mặt tôi."
Có lẽ đây mới là khuôn mặt thật của Phương Thần. Buồn cười cho cô đã quen anh ta gần một năm mà vẫn không thể nhìn rõ bộ mặt ngụy quân tử của anh ta.
Đường Hướng Noãn không những không giận mà còn cười, nói: "Cô ta còn nói gì với anh nữa?"