Chương 5

"Bất kể mình sợ hay không sợ, dù sao mình cũng phải rời đi, buổi sáng ngày mai sẽ trở lại."Cô vội vàng thoát khỏi Sở Thiên Bích, chạy ra khỏi Sở gia thuận lợi.

Rối loạn, toàn bộ rối loạn.

Sau khi về đến nhà, cô liều chết vò mái tóc dài, làm mái tóc lộn xộn, không cách nào trở về như cũ.

Làm sao bây giờ?

Làm sao bây giờ.

.....

Cô thét chói tai, cô rốt cuộc là trúng tà gì lại cùng Sở Thiên Hàn ký hợp đồng?

Trực giác cô không tin anh ta, ừ, phải nói cô không tin đàn ông khắp thiên hạ.

Dưới ngòi bút của cô nam nữ nhân vật chính rất đa dạng, tình tiết vô cùng kỳ quặc, nhưng loại chuyện như vậy một khi rơi xuống đầu mình nửa điểm cũng không thích thú.

Chuông điện thoại reo lên doạ cô giật mình, hoảng sợ nhìn chằm chằm điện thoại không ngừng reo, cô gần như khẳng định là Sở Thiên Hàn gọi.

.....

"Alo."

Trải qua một hồi do dự, cô cầm điện thoại lên — bởi vì người gọi điện rõ ràng biết cô ở nhà, hơn nữa cô không thể không nghe.

"Bà xã, ngày đầu tiên kết hôn, không động phòng mà chạy về nhà mẹ đẻ?" thanh âm mỉm cười vô cùng hài hước.

"Em phải thông báo cho gia đình một tiếng." Cô cố gắng duy trì thanh âm.

"Anh nhớ là cha mẹ em đều mất rồi, ở Đài Loan cũng không có người thân nào, không phải sao?" Nhìn tài liệu điều tra trên tay, anh cười ý vị sâu xa.

"Có bài vị mà!" Lửa giận lên cao, tại sao anh ta điều tra rõ ràng như thế?

"Vậy cũng phải." Ha ha, cô dễ tức giận như vậy sao!

"Rốt cuộc anh có chuyện gì? Không có thì em muốn viết tiểu thuyết." Nhìn chằm chằm điện thoại, cô tưởng tượng thấy hình ảnh đem Tiếu Diện Hổ nào đó ăn sống nuốt tươi.

Một hồi trầm mặc, Sở Thiên Hàn nhẹ nhàng nói, "Ngày mai gặp."

"Bái bai."

Oán hận để điện thoại xuống, cô bắt đầu cầu nguyện ngày mai vĩnh viễn không đến, cùng Sở Thiên Hàn ở một chỗ tuyệt đối là một thử thách, cô cũng không hy vọng cuối cùng thất thân lại mất tâm.

Ngồi trong xe, ngẩng đầu nhìn về phía phòng của cô, Sở Thiên Hàn mỉm cười thoáng hiện ra ánh mắt của thợ săn.

Cô thật đáng yêu, hiện tại anh bỏ qua cho cô, dù sao hôm nay cô cũng bị hoảng sợ không ít, ngày mai gặp lại.

Anh liền vui vẻ lái xe rời đi.

Viết bản thảo?

Đã qua hai giờ, đến nửa chữ cô cũng không viết ra được, tất cả cảm xúc không đến với cô, trong đầu chỉ chứa một đống hỗn độn.

Đạp, đạp, dùng sức đạp.

.....

tựa như liều chết mà phát tiết đạp mấy tờ giấy viết bản thảo trên đất, cho đến khi bị nát hoàn toàn.

Ringggggggg.

....

Điện thoại lại vang lên, còn nghi ngờ cô chưa đủ phiền à?

"Ai?" Tiếng nói mười phần đều có mùi thuốc súng.

Tiếng cười từ đầu bên kia truyền đến.

"Sở Thiên Hàn, rốt cuộc anh muốn gì?" Cô muốn nổ tung.

"Bà xã, anh rất nghi ngờ, tâm tình em như vậy làm sao viết bản thảo được?" Đêm tân hôn gối đầu mà ngủ một mình nên tìm chút chuyện gϊếŧ thời gian, anh quấy rầy cô vợ mới cưới như vậy, Thượng Đế cũng sẽ không có ý kiến gì.

"Ai cần anh lo."

"Em là bà xã của anh mà." Đột nhiên phát hiện mình càng ngày càng thích đem hai chữ "Bà xã" này dùng để gọi cô, giống như hai chữ này nhất định là muốn dùng để kêu cô.

Cô đem điện thoại để ra xa, cả người chấn động, im lặng nguyền rủa hắn hơn ngàn lần, xong đem điện thoại lại gần.

"Là giả đó, chỉ có kỳ hạn hai tháng thôi." Nghe anh gọi thuận miệng như vậy, muốn lấy vợ như vậy thì cần gì mà phải làm ra cái trò giả dối này?

Đâu cần phải kéo cô xuống nước.

"Đến khi gọi ông xã, anh sợ em lúc đó sẽ bị nghiện."

Bị nghiện?

Cô hướng về phía điện thoại, lại im lặng nguyền rủa mấy câu.

"Chờ em chuẩn bị tốt sẽ gọi."

"Em muốn chuẩn bị bao lâu?" Một tiếng cười lớn vang lên.

"Tóm lại không phải là bây giờ."

"A, anh hiểu, thì ra là em đang xấu hổ."

"Sở Thiên Hàn" Ôn Ngọc Thanh hét lớn.

Tại sao hai anh em Sở gia đều xấu xa giống nhau?

Thảm hại hơn chính là cô thế nào lại gặp đôi anh em này.

Cha mẹ các người cũng không dạy bảo con cái một chút.

.....

"Gọi một tiếng anh nghe, anh liền đi ngủ, không được nghe em gọi, anh sợ anh sẽ mất ngủ."

Đây tuyệt đối là uy hϊếp, nếu như hôm nay cô không gọi một tiếng để cho anh ta nghe, nhất định anh ta sẽ làm cô mất ngủ.

Hai mắt cô nhìn chằm chằm điện thoại, không chút cảm xúc mà nói: "Ông xã."

"Không có thành ý."

Ôn Ngọc Thanh nắm chặt quả đấm.

Cô đương nhiên không có thành ý, bị bắt buộc làm ai cũng sẽ không có thành ý.