"Sở phu nhân, cô không thể ác như vậy." Trán Lý Tử Minh mồ hôi lạnh toát ra.
"Chỉ có luật sư các người kiếm tiền mới độc ác thôi." Cô vơ đũa cả nắm.
Sở Thiên Bích ở bên gật đầu phụ họa.
"Cần gì phải làm như vậy? Vợ chồng cô từ từ thương lượng, biết đâu có thể có một kết cục hạnh phúc." Lý Tử Minh cố gắng đổi phương pháp giải quyết.
"Nếu như có thể có kết thúc hạnh phúc, tôi cần gì phải trao đổi với anh?" Ôn Ngọc Thanh không cho anh ta ý kiến thêm.
Hiện tại người đàn ông kia dính chặt lấy cô, lúc này nhất định sẽ không đồng ý ly dị.
"Vậy cũng đúng, nếu không Sở Thiên Hàn cũng không cần ký thêm giấy cam đoan rồi." Lý Tử Minh đồng cảm gật đầu.
"Giấy cam đoan?" Ôn Ngọc Thanh bị thu hút.
"Khụ, tôi không nói cái gì nha." Vội vàng chối, nếu không đến lúc đó tại sao mình chết cũng không biết.
"Vậy thì đành phải đợi đến ngày mai." Ôn Ngọc Thanh đành chịu lắc đầu.
"Đúng, ngày mai sẽ có kịch hay đó." Lý Tử Minh sung sướиɠ.
Sở Thiên Hàn không dễ chọc, theo anh thấy, vị Sở phu nhân càng khó dây dưa hơn.
Như vậy hai người đấu nhau, ai chết trong tay ai thật chưa biết được.
Ôn Ngọc Thanh khó hiểu nhìn anh ta, vặn lưng một cái, từ trên ghế salon đứng lên.
"Ngọc Thanh, chị muốn đi ra ngoài?" Sở Thiên Bích cũng đi theo.
"Đi thăm chị Khang." Giọng Ôn Ngọc Thanh trầm xuống, đau lòng nhìn về phía phía chân trời.
"Đi cùng nhau, coi như cô ta cũng đã cứu em một mạng." Ánh mắt Thiên Bích buồn bã.
Cô vì cứu Lý Tử Minh, Ngọc Thanh cứu cô, Khang Nhạc Di cứu Ngọc Thanh, nói cho cùng, cô cùng Lý Tử Minh thiếu nhà họ Khang một mạng.
Ôn Ngọc Thanh cùng Thiên Bích vừa đi, Sở Thiên Hàn liền lao xuống cầu thang, khiến Lý Tử Minh thở dài.
Biết nhau nhiều năm như vậy, gần đây mới có may mắn được thưởng thức hành vi nóng nảy của Thiên Hàn.
"Hợp đồng đâu?"
"Ở trong cặp tài liệu."
"Lấy ra."
"Ừ, " Lý Tử Minh bấm mật khẩu, từ trong cặp tài liệu lấy ra hai bản hợp đồng, "Ông nói, nếu như vợ ông biết thứ cô ấy muốn lấy đang ở ngay đây thì không biết sẽ có biểu hiện như thế nào nhỉ?"
"Ông muốn nhìn sao?" Sở Thiên Hàn liếc mắt nhìn.
"Không muốn." Lý Tử Minh trả lời chắc như đinh đóng cột.
"Vậy thì ngậm miệng lại." Giọng Sở Thiên Hàn có chút độc ác.
Chỉ cần nghĩ tới chuyện người phụ nữ kia tìm đủ mọi cách để rời xa mình, tâm trạng của anh không thể tốt được.
"Làm sao ông biết cô ấy sẽ tìm đòi bản hợp đồng?" Lý Tử Minh rất tò mò, khâm phục tình cảm của đôi vợ chồng này.
Sở Thiên Hàn hơi mím môi, im lặng một lúc mới nói: "Từ khi biết thân phận thật của cô ấy tôi bắt đầu chú ý, hơn nữa cô ấy còn là cao thủ về máy tính, tôi đương nhiên phải cẩn thận chú ý hơn rồi."
Luôn luôn cẩn thận, đúng là chân lý!
*** ******
Chuyện đầu tiên khi chấm dứt hợp đồng, đương nhiên là huỷ hợp đồng, hơn nữa những người có liên quan đều phải có mặt.
Phòng khách Sở gia, ba người, mỗi người một nơi, ngồi xung quanh bàn trà tạo thành vòng khép kín, bởi vì Sở Thiên Bích không liên quan, cho nên không được tham gia, cô đành ngồi trên cầu thang nhìn xuống ba người ở dưới lầu.
Thương nhân coi trọng uy tín ——!
Mở to hai mắt nhìn tiểu nhân ở trước mặt mình, vui vẻ xé tờ hợp đồng thành giấy vụn.
"Nếu như hợp đồng này không có hiệu lực, anh cần gì phải bắt em ký tên?" Đôi tay Ôn Ngọc Thanh chống nạnh, giống ấm pha trà.
Sở Thiên Hàn nghiêm túc suy tư một chút, sau đó mỉm cười trả lời, "Ban đầu hợp đồng này là chuẩn bị cho người khác, đúng lúc em đến, cho nên sau đó anh bổ sung cũng là bình thường."
Khóe miệng Ôn Ngọc Thanh run run, rốt cuộc cũng nhịn được.
Không thể phủ nhận khi nghe anh nói như vậy, trong lòng hơi dễ chịu, ít nhất cô so với những phụ nữ khác không giống nhau.
"Nhưng tại sao điều kiện ly hôn lại khó khăn như vậy?" Tay cô run lên chỉ bản hợp đồng, lại còn chọn một trong hai, phải được người vợ sinh mười đứa con, phải được người chồng chủ động đưa yêu cầu ly dị, hơn nữa hai bên phải sống với nhau ba mươi năm mới được ly dị!
"Bởi vì anh không muốn ly dị." Sở Thiên Hàn làm như chuyện đương nhiên mà nói.
"Vậy anh cần gì phải đưa ra hai điều kiện, trực tiếp viết là trong một trăm năm không được ly dị thì tốt hơn?" Hai tròng mắt Ôn Ngọc Thanh phóng hỏa nhìn chằm chằm anh, giống như muốn cắn anh cho hả dạ.
"Đề nghị hay đấy." Sở Thiên Hàn hứng thú nhướng mày, nghiêm túc suy nghĩ khả năng này, quay sang bên hỏi bạn tốt, "Ông cho là đổi thành như vậy có được không?"
Lý Tử Minh im lặng, không dám bày tỏ đồng ý.
"Anh dám?" Ôn Ngọc Thanh dùng sức đập lên bàn, trên mặt bàn nước trong chén bắn ra ngoài một chút.
Sở Thiên Hàn nắm tay cô, cẩn thận vuốt ve, gương mặt ân cần, "Bà xã, cẩn thận, cẩn thận, tức giận ảnh hưởng tới gan phổi, hơn nữa dùng tay đập bàn, nhìn tay em bị đỏ lên rồi nè."
"Họ Sở, anh đủ chưa? em không phải là đứa trẻ ba tuổi, anh không phải mượn cơ hội trêu chọc em." Cô dùng sức rút tay mình về, không quên cầm giấy lau trên bàn lau tay.
Lý Tử Minh vội vàng cúi đầu, bả vai hơi rung.
"Nói cách khác hợp đồng ghi hai tháng hết hạn hiện tại đã thành một đống giấy vụn, phải không?" Ôn Ngọc Thanh chau mày nhìn bản hợp đồng khác, thật sự là muốn gϊếŧ người, càng muốn gϊếŧ mình hơn.
Cho dù lúc ấy ngủ tới cực độ, chẳng lẽ ngay cả đem mình bán đi cũng không có một chút cảnh giác sao?
Thật là đáng chết!
"Anh cũng đã xé, em nói xem có đúng là giấy vụn không?" Sở Thiên Hàn khẽ thở dài.
Ôn Ngọc Thanh cắn răng nghiến lợi nhìn hợp đồng trên tay, "Vậy nhờ anh đem bản này xé đi."
Anh dương dương tự đắc nhìn bản hợp đồng trên tay, cười rất vui vẻ, "Bản này anh hoàn toàn không có ý định xé, bà xã, em đừng nghĩ đến khả năng này."
"Trên đời không có chuyện chắc chắn." Cô một cước đạp lên mặt bàn.
Sở Thiên Hàn cười, tốt bụng không thèm so đo, ngược lại Lý Tử Minh sợ hết hồn, bởi vì một cước kia thiếu chút nữa đạp cho hắn gãy mũi, hắn khẳng định Ôn Ngọc Thanh cố ý.
"Đúng, ta cũng cho là trên đời này không có chuyện gì chắc chắn." Sở Thiên Hàn tán đồng gật đầu, "Cho nên anh đã mua song bảo hiểm."
Đột nhiên Ôn Ngọc Thanh cảm giác có chút lạnh, "Hai bảo hiểm?"
Anh đầy ngụ ý liếc nhìn cô, "Đúng, hơn nữa bây giờ anh có thể khẳng định đã có hai phần bảo hiểm."
Theo ánh mắt của anh, Ôn Ngọc Thanh nhìn về xuống bụng mình, sắc mặt đột nhiên thay đổi, giọng hơi run, "Không...... không thể nào." Cô có uống thuốc tránh thai mà.
"Thứ em uống là vi-ta-min." Anh cười vui vẻ.
"Em —— có —— thai?" Đây tuyệt đối là tiếng nói từ trong kẽ răng nặn ra.
"Ừ." Sở Thiên Hàn gật đầu khẳng định.
Sắc mặt Ôn Ngọc Thanh không có chút máu nào, ngay cả thân thể cũng lảo đảo muốn ngã.
Thảo nào, lâu rồi kinh nguyệt của cô không có.
.....
"Họ Sở, anh thật là quá đáng!" Ôn Ngọc Thanh đưa tay tóm lấy cổ áo của anh, gương mặt chất vấn.
"Quá đáng sao?" Sở Thiên Hàn nhíu mày.
"Dĩ nhiên quá đáng, mang thai là chuyện hai người, sinh con càng không phải là mua rượu hay mua đồ chơi, anh không thích có thể tùy tiện vứt bỏ, đó là một sinh mạng, không phải là dùng để đùa." Cô thở hổn hển
"Anh không có nói đùa." Anh cực kỳ nghiêm túc.
"Anh có thể chắc chắn đứa bé này sinh ra nhất định sẽ hạnh phúc sao? Nếu như không thể, tội gì anh bắt nó ra đời?" Ánh mắt của cô trở nên buồn bã tức giận, cô vẫn hận cha mẹ sinh ra mình, nếu sinh cô ra, lại không nuôi dạy cô, trong lòng họ cô chẳng chút ý nghĩa nào sao?
Sở Thiên Hàn ôm chặt lấy cô, thề bảo đảm, "Anh nói rồi, anh sẽ không lấy chuyện như vậy nói giỡn, anh sẽ yêu con chúng ta, sẽ không vứt bỏ chúng như vứt đồ chơi."
"Anh không hiểu gì cả." Cô thoát khỏi ngực của anh, chạy ra ngoài.
"Bà xã!" Sở Thiên Hàn nhìn cô biến mất nhưng không đuổi theo.
"Ông không lo lắng?" Tử Minh không hiểu hỏi.
"Làm sao lại không."
"Vậy tại sao không đi đuổi theo?"
Sở Thiên Hàn cười, nụ cười có chút buồn, "Tôi nghĩ hiện tại cô ấy cần ở một mình yên tĩnh một chút." Không thể quá ép, nếu không sẽ tay trắng.
Ôn Ngọc Thanh chạy như điên ra khỏi cửa, trong đầu trống rỗng, chỉ biết cô cần tìm một chỗ để phát tiết, nếu không cô sẽ nổ tung.
Bánh xe ma sát mặt đất tạo ra thanh âm chói tai, làm cô tỉnh táo lại, cô nhìn về phía chiếc xe thể thao BMW trước mặt mình, trong xe một người đàn ông lạnh lùng nhìn cô, "Muốn dụ dỗ đàn ông cũng không cần liều mạng như vậy."
Rầm!
Tức giận trong lòng nổ tung, Ôn Ngọc Thanh hung hăng một cước đạp lên mui xe, "Dụ dỗ đàn ông? Thị lực của tôi 1.2, bình thường vẫn tốt, dù có muốn dụ dỗ đàn ông cũng không chọn người máu lạnh như anh, dù anh có quá yêu bản thân mình đi nữa, cũng không thể đến mức coi trời bằng vung."
"Bỏ chân cô ra." Anh ta lạnh lùng nói.
"Anh cho là có thể sao?" Giọng Ôn Ngọc Thanh cũng không ấm hơn giọng hắn là bao nhiêu.
"Tôi không muốn đánh nhau với phụ nữ." Đây là cảnh cáo.
Ôn Ngọc Thanh nhếch mép, cười lạnh nói: "Vừa đúng lúc tôi thích đánh nhau với đàn ông."
Khi anh ta nhảy ra khỏi xe thể thao thì Ôn Ngọc Thanh cũng biết anh ta là người khó chơi.
"Này, dù muốn bắt nạt người, ít nhất trước khi đánh cũng phải xem tình hình của đối thủ chứ."
Nghe thấy giọng nói này, sắc mặt rất kém Ôn Ngọc Thanh quay đầu.
Sở Thiên Hàn nhẹ nhàng đi tới, nhìn chằm chằm người đàn ông kia.
Thật may là anh không chịu được nên đuổi theo, nếu không chẳng phải mất mặt đàn ông sao.
"Cô ta là ai nào? Chẳng lẽ là con ông trời?" Anh ta nhướng mày rõ ràng đùa cợt.
"Không phải con ông trời, nhưng cũng không phải là người có thể tùy tiện động vào." Khẩu khí của Sở Thiên Hàn không còn nhã nhặn như thường ngày.
"Hôm nay tôi liền động."
Lúc này Ôn Ngọc Thanh lặng lẽ lui về phía sau, bởi vì cô thấy trên cánh tay người này có hình xăm quen thuộc.
"Thật xin lỗi." Cô nói xin lỗi.
Lời nói vừa dứt hai người đàn ông đồng thời ngạc nhiên nhìn sang.
Ôn Ngọc Thanh không cho bọn họ cơ hội hoàn hồn, chặn một chiếc tắc xi lại, đi mất.
"Anh, Ngọc Thanh đâu?" Sở Thiên Bích đuổi theo.
"Thiên Hàn, xảy ra chuyện gì?" Lý Tử Minh cẩn thận nhìn là biết người đàn ông này không tốt đẹp gì.
Ánh mắt anh ta lóe lên một cái, "Anh là Sở Thiên Hàn?"
Sở Thiên Hàn gật đầu, "Là tôi, anh biết tôi?"
"Cô gái vừa rồi chạy đi là Ôn Ngọc Thanh?" Anh ta thật không dám tin hỏi.
"Đúng vậy." Sở Thiên Bích trả lời.
Anh ta lập tức xoay người lên xe, đuổi theo hướng taxi vừa đi.
"Đi, trở về lấy xe." Sở Thiên Hàn lập tức quay đầu trở về.